[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 62 - Chương 62: 《Cong Chúa Bạch Tuyết ) (2)

Chương 62: 《Cong chúa Bạch Tuyết ) (2) Chương 62: 《Cong chúa Bạch Tuyết ) (2)Chương 62: 《Cong chúa Bạch Tuyết ) (2)

Trong lòng Ô Đào ngây thơ mờ mịt, có điều cảm thấy bản thân giống như đã hiểu ra.

Diệp Uẩn Niên cùng với bản thân bé không giống nhau, xung quanh bé chính là tình trạng, không phải cha mẹ cãi nhau, thì cũng là mấy đứa nhỏ đi ra ngoài gây chuyện, nhưng ở hẻm nhà của Diệp Uẩn Niên đều là những người có tiếng, còn có nhà giống như Diệp Uẩn Niên, làm sao lại xảy ra chuyện giống như hẻm nhà bé được.

Bé ngẩng đầu lên, nhìn qua ô cửa kính, thấy được bên ngoài chất một đống dụ cụ gì đó.

Bé nghĩ, phòng khách trống rỗng, có lẽ đã từng bày những dụng cụ đẹp de kia, nhìn liên cảm thấy khí phái, bây giờ thì trống trơn như thế này, những thứ kia cũng không thể dùng tới nữa.

Đến cả việc đi ra ngoài, cũng là chuyện lớn, cũng không dám tùy tiện mà đi ra ngoài.

Bởi vậy, bé thật sự không biết, chắc là hâm mộ Diệp Uẩn Niên, hoặc là đồng cảm cho Diệp Uẩn Niên.

Lúc này, Diệp Uẩn Niên vừa nói: "Sau này có thời gian em cứ tới nhà của anh, anh sẽ dạy cho em đọc chữ."

Ô Đào gật đầu: "Được! Vậy anh chính là thầy giáo của eml"

Diệp Uẩn Niên: "Thầy giáo?"

Ô Đào: "Đúng vậy, anh dạy cho em biết chữ, anh không phải là thầy giáo của em sao?"

Diệp Uẩn Niên liên cười.

Cậu cũng không phải là một cậu nhóc thích cười, ngày thường luôn giống một người lớn, sắc mặt luôn là bình tĩnh... Đây có lẽ là do cậu lúc còn nhỏ đã đọc quá nhiều sách mà ra, đương nhiên cũng có thể là do trong nhà cậu chỉ có cậu cùng với ông nội của mình mà ra.

Bây giờ cậu lại cười, nụ cười rộ lên trong ánh mắt lóe sáng.

Cậu cười mà nhìn bé nói: "Anh là thây giáo, em là học sinh, hiện giờ anh dạy cho em học."

Ô Đào cũng cười thành tiếng nói: "Vâng!"

*xxxkx*x*xxkx*k*x*kx*k**

Diệp Uẩn Niên lại cùng Ô Đào lần nữa đọc câu chuyện 'Công chúa Bạch Tuyết, sau đó dẫn theo bé đến tủ sách lấy quyển sách khác, có sách là ngoại văn, cậu nói ông nội của cậu sẽ đọc vài quyển sách ở các nước khác nhau, còn cậu chỉ biết tiếng Anh cùng tiếng Pháp thôi.

"Khi anh còn nhỏ, nhà của anh sẽ có khách là người ngoại quốc, anh lúc đó mà học được."

Ô Đào tò mò, hỏi chuyện người nước ngoài mà Diệp Uẩn Niên nhắc tới, Diệp Uẩn Niên nói rất nhiều, nói bọn họ trong như thế nào, nói bọn họ ăn cơm Tây, còn nói trước đây nhà của bọn họ có người đầu bếp làm cơm Tây, ăn vào rất ngon.

Có điều sau đó thì đầu bếp kia rời đi, đến là đầu bếp cho nhà của một vị lãnh đạo lớn.

Mọi chuyện này đối với Ô Đào thật sự là quá xa xôi, bé nhịn không được mà hỏi: "Sau đó thì sao?"

Diệp Uẩn Niên: "Ông nội của anh nói, anh ta hiện giờ là cán bộ quốc gia, anh nhớ rõ lúc anh năm tuổi, anh ta còn tới thăm nhà anh, mặc trên người áo kiểu Tôn Trung Sơn, thật khí phái, có điều mấy năm nay thì không thấy tới."

Ô Đào nghe, mơ hồ mà hiểu ra, mấy năm nay tình thế thay đổi, cho nên vị cán bộ đầu bếp kia không tới.

Diệp Uẩn Niên còn dẫn Ô Đào đi xem mô hình khi còn nhỏ của cậu, cùng với những phát minh cậu từng làm, cậu nói lúc cậu đọc sách ma nghĩ ra, nghĩ đem đem bàn chải đồng đặt lên bình thuốc mà xoay quanh.

"Như vậy là có thể cọ xát mà phát ra điện, có thể làm bóng đèn đốt sáng lên." Cậu nói như vậy.

"Thật vậy chăng?" Ô Đào ngạc nhiên, bé trước tới nay không nghĩ bản thân còn có thể phát điện!

"Lẽ ra là có thể, có điều anh thất bại." Diệp Uẩn Niên nhắc tới chuyện này, mặt mày có chút uể oải.

"Có thể thử lại." Ô Đào an ủi Diệp Uẩn Niên: "Có lẽ là có một số việc chúng ta còn chưa nhận ra, cố gắng học tập, thử nhiều lần lại chắc chắn sẽ thành công!"

"Anh cũng cảm thấy như vậy." Diệp Uẩn Niên lại đem một cái phát minh khác của mình cho Ô Đào xem, tất cả đều là sản phẩm thất bại, nhưng đối với Ô Đào mà nói, thì nó vẫn rất thú Vi.

Những cậu nhóc trong khu của bé, cũng sẽ đem pin tiểu cùng bóng đèn làm thành một cái đèn pin nhỏ, có điều cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là tùy tiện mà làm, ngoại trừ cái đó, những cậu nhóc còn hứng thú với bắt bồ câu, đánh bóng bàn, quay dụ. Bé cảm thấy Diệp Uẩn Niên cùng với những cậu nhóc đó không giống nhau, ngay cả sở thích của cậu cũng mang mùi vị tri thức như vậy!

Trước khi đi, Diệp Uẩn Niên còn đem xúc xích rán của mình đưa cho Ô Đào, muốn Ô Đào cầm lấy mà ăn.

Ô Đào đương nhiên là không chịu, bé cảm thấy Diệp Uẩn Niên là thầy giáo của bé, cho bé mượn sách đọc, đã không tồi rồi, bé không thể nào nhận đồ ăn từ Diệp Uẩn Niên nữa.

Diệp Uẩn Niên nghe bé nói vậy , còn chưa phản bác.

Ô Đào đã đem quyển sách 'Công chúa Bạch Tuyết' mà bé yêu quý gói vào giấy, đặt vào sọt tre của mình, rời khỏi Diệp gia.

Khi đi ra khỏi cổng nhà, bé nhận ra bên ngoài có chút gió, có một người đang bán hàng rong khiêng trên vai gánh hàng đứng bên ngoài cổng để tránh gió, nhìn thấy Ô Đào đi ra, liền hoảng sợ.

Thật ra Ô Đào cũng bị dọa sợ.
Bình Luận (0)
Comment