[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 61 - Chương 61: Công Chúa Bạch Tuyết ) (1)

Chương 61: Công chúa Bạch Tuyết ) (1) Chương 61: Công chúa Bạch Tuyết ) (1)Chương 61: Công chúa Bạch Tuyết ) (1)

Ô Đào: "Dĩ nhiên em biết, nó đã được thả cách đây vài năm, Trung Quốc chúng ta cũng có bom nguyên tử rồi."

Trong đại viện, có lẽ là những người khác không hiểu, nhưng những thế gia vọng tộc lại hiểu rất rõ về tin tức này, trong mấy ngày nay mấy ông cụ đều nói đến chuyện phiếm này, nói có bom nguyên tử, đi khắp thế giới cũng không SỢ.

Diệp Uẩn Niên: "Không phải là ông nội anh trực tiếp tạo ra bom nguyên tử, nhưng ông nội anh đã giúp đỡ rất nhiều."

Ô Đào tò mò: "Giúp đỡ cái gì?"

Trước tiên Diệp Uẩn Niên dứt khoát không tiếp tục tìm sách, cậu nói với bé: "Lúc ấy Tô Liên nói muốn giúp chúng ta tạo bom nguyên tử, kết quả bọn họ lại đột nhiên đổi ý, các chuyên gia cũng di tản, chiến sĩ chế tạo bom nguyên tử cũng chạy đến học viện khoa học Trung Quốc, tìm ông nội anh, ông nội anh là tổng chỉ huy..."

Có lẽ cậu cũng không biết nên miêu tả ra sao, suy nghĩ một lát, cậu nói: "Toán học mà ông nội anh nghiên cứu đã cung cấp cho họ những hướng dẫn cơ bản, hình như là ý này."

Ô Đào bối rối: "Hóa ra toán còn có thể giúp chúng ta tạo ra bom nguyên tử?"

Diệp Uẩn Niên: "Dĩ nhiên, bên trong bom nguyên tử có rất nhiều thứ cần phải tính toán, đều cần các nhà toán học tới giúp đỡ."

Ô Đào thán phục: "Giỏi giang như vậy al

Diệp Uẩn Niên: "Không riêng gì việc tạo ra bom nguyên tử, ông nội anh cũng đã làm những công việc khác, tiếp nhận rất nhiều nhiệm vụ quan trọng, trừ tính toán bom nguyên tu còn có công trình eo sông của nhà họ Lưu, trình tự tính toán áp dụng trong đó cũng do ông nội anh nghiên cứu ra."

Ô Đào càng kính nể hơn, rốt cuộc là bé cũng hiểu rõ: "Ông ấy lợi hại như vậy, chẳng trách ông ấy phải được bảo vệ đặc biệt! Dĩ nhiên không thể động vào sách của ông ấy!"

Nếu những quyển sách này đều bị tịch thu, sau này bọn họ phải làm nghiên cứu thế nào, làm sao để có thể tạo ra bom nguyên tử!

Diệp Uẩn Niên lúc này cũng đã tìm được một chồng sách: "Em trước tiên xem cái này đi, khi anh còn nhỏ đã đọc qua, nếu em có thể đọc hiểu nó, thì em sẽ biết được rất nhiều chữ mới."

Ô Đào xem qua, thế nhưng tất cả đều là tranh mô tả, có điều trong tranh mô tả cùng với ở ngoài hiệu sách không giống nhau, đây là †ranh in màu.

Diệp Uẩn Niên mở ra: "Đây là Dai náo thiên cung), còn đây là ' Công chúa Bạch Tuyết, Mũ do, Đông Quách tiên sinh, Những câu chuyện xưa về hồ ly, Trung Quốc có, nước ngoài có, đều là những cổ tích, đọc cũng rất thú vị, em có thể đọc thử xem."

Ô Đào thử mở cuốn 'Công chúa Bạch Tuyết' ra, bên trong tất cả đều là tranh vẽ rực rỡ màu sắc, đẹp đến nỗi làm người ta không tưởng tượng được.

Diệp Uẩn Niên: "Anh đọc cho em nghe, sau đó em đọc theo, như vậy là em đọc được hai lần, sẽ nhớ thật kỹ, sau khi em về nhà, bản thân nếu rảnh rỗi có thể đọc lại lần nữa."

Ô Đào vội gật đầu: "Được."

Vì thế Diệp Uẩn Niên bắt đầu đọc cho Ô Đào nghe, cậu đọc không có nhịp điệu gì, một chút cũng không giống như đang kể chuyện, ngữ điệu bình thường, có điều âm thanh của cậu rất nhẹ nhàng, Ô Đào cảm thấy nghe rất êm tai. Sau khi Diệp Uẩn Niên đọc xong một lần, bé liền vội vàng mà đọc theo, Diệp Uẩn Niên liền đọc tiếp theo.

Sau khi đọc xong quyển truyện kia, Diệp Uẩn Niên cũng hơi có chút mệt mỏi, liền đi rót một ly nước, đưa cho Ô Đào uống, cũng tự lấy cho mình một ly nước.

Sau khi Ô Đào uống nước xong, nhịn không được mà mở cuốn 'Công chúa Bạch Tuyết' kia ra lần nữa, bé thật sự thích nó như muốn mạng, lại cảm thấy bản thân mình thật sự may mắn, thế mà có thể quen biết Diệp Uẩn Niên, cậu lại chịu dạy bé học chữ.

"Anh dạy em học chữ như này, có làm mất thời gian của anh không?" Bé vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

"Sẽ không đâu, cha mẹ anh đều bận rộn công việc, ông nội của anh cũng rất bận, họ hàng thường ngày là mẹ Phúc sẽ chăm sóc cho anh, nhưng bà ấy không thích nói chuyện, bà ấy kể chuyện xưa anh cũng không thích nghe, trong nhà cũng chỉ có mình anh."

Ô Đào có chút đồng cảm mà nói: "Đó là rất nhàm chán, nhà anh lớn như vậy, thế nhưng chỉ có một mình anh."

Diệp Uẩn Niên gật đầu: "Ông nội của anh nói, anh không nên tùy tiện đi ra ngoài, anh chỉ có thể ngẫu nhiên đi ra ngoài mùa đồ ăn, phần lớn thời gian đều ở nhà."

Ô Đào: "Mỗi ngày em đều đi ra khỏi nhà, em muốn di học, còn phải đi nhặt lõi than."

Diệp Uẩn Niên: "Trước đây anh từng học một năm nhà trẻ, là nhà trẻ ở gần đây, có điều sau đó anh không đi học nữa, rất nhàm chán, hiện giờ cũng không nghĩ sẽ đi học."

Ô Đào: "Vậy thường ngày anh cùng ai chơi cùng?”

Diệp Uẩn Niên: "Trước đây có chơi với mấy đứa trong hẻm, có điều bây giờ mọi người đều có chuyện cần làm, không còn thời gian mà chơi đùa nữa."

Lúc Diệp Uẩn Niên nói những lời đó, trong đáy mắt hiện lên nỗi cô đơn.
Bình Luận (0)
Comment