[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 60 - Chuong 60: Nha Cua Diep Uan Nien (2)

Chuong 60: Nha cua Diep Uan Nien (2) Chuong 60: Nha cua Diep Uan Nien (2)Chuong 60: Nha cua Diep Uan Nien (2)

Ô Đào nghe xong, thật ra trong lòng bé cũng rất tò mò, không biết ông nội Diệp Uẩn Niên làm gì, nghe ý của anh, cha mẹ anh đều ở đại viện của cơ quan, nên nhất định cũng là một đơn vị giỏi.

Chỉ là đương nhiên bé ngại hỏi.

Nhưng Diệp Uẩn Niên đã nhìn ra: "Em muốn hỏi cái gì?"

Ô Đào hơi kinh ngạc ở trong lòng và thuận miệng nói: "Cây kia là cây gì?"

Diệp Uẩn Niên cười: "Đây là cây lê, em chưa thấy cây lê sao?"

Ô Đào kinh ngạc, cũng hơi đỏ mặt: "Em chưa từng thấy."

Diệp Uẩn Niên giải thích nói: "Trong sân những gia đình bình thường rất ít khi có thể nhìn thấy cây lê, đầu là đinh hương hải đường hoặc là cây lựu, trước kia nhà anh cũng trồng những cây đó, nhưng đều ở những khoảng sân ở bên cạnh, bây giờ đã bán rồi, nên không còn, cây lê này là cha anh trồng hồi còn đi học khi còn bé."

Ô Đào gật đầu: "Như vậy à." Diệp Uẩn Niên dẫn Ô Đào vào nhà, trong phòng được lót sàn gỗ, bên cạnh là những vách ngăn bằng kính rất tỉnh xảo và đẹp mắt, có thể nhìn ra được ngôi nhà này đã từng rất được chú trọng, chỉ là bây giờ đã hơi trống trải, chỉ có một số đồ dùng trong nhà được đặt ở trong góc, có lẽ đó là những tài sản bị tịch thu còn dư lại.

Diệp Uẩn Niên dẫn Ô Đào đi qua cánh cửa thủy tinh, thông qua một hành lang, sau đó đi tới một căn phòng, trong phòng lót gạch bông, có bồn tắm, có bồn rửa tay, bên cạnh còn có một cái thùng, Ô Đào đoán đây là bồn cầu.

Diệp Uẩn Niên đổ nước nóng vào bồn rửa tay: "Tay của chúng ta đều bẩn rồi, rửa tay trước nhé, sau đó anh dẫn em đến phòng sách."

Ô Đào gật đầu.

Bé cảm thấy Diệp Uẩn Niên thật tốt, vốn dĩ tay cậu rất sạch sẽ, là bởi vì nắm lấy tay mình nên mới bị bẩn, bây giờ cậu lại nói "Tay của chúng ta đều bẩn", điều này làm cho Ô Đào cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nước nóng được đổ vào chậu rửa mặt bằng sứ trắng, hai người cùng nhau rửa tay, bên cạnh có xà phòng, Ô Đào cảm thấy xà phòng kia dễ ngửi hơn trong nhà mình, cũng không phải là quá thơm, nhưng dường như có một hương hoa thoang thoảng.

Sau khi rửa tay xong, Diệp Uẩn Niên cầm vaseline tới: "Em bôi thử cái này lên đi."

Thật ra thì mấy ngày nay bé rất chú ý, khi trở về bé sẽ dùng nước nóng để rửa sạch, bây giờ bé rất ít khi bị nứt da, chỉ là đương nhiên bàn tay của bé không thể so sánh với Diệp Uẩn Niên.

Sau khi thoa vaseline, Diệp Uẩn Niên dẫn bé đến phòng sách.

Vừa đi vào phòng sách, Ô Đào đã bị rung động, ánh mắt của bé cũng không biết nên nhìn vào đâu.

Hai bức tường trong phòng sách đều là giá sách, đó là loại giá sách bằng gỗ gõ đỏ, cao tới tận nóc nhà, giá sách ở hai bên tường đều chất đầy sách, có đủ các loại sách, hơi giống đóng buộc chỉ*.

*một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa

Vị trí cạnh cửa sổ là một bàn đọc sách lớn, trên bàn đọc sách bằng thủy tinh có đặt một ít trà bánh, phía trên có giá bút, có ống đựng bút, còn có các loại giấy và bút mực, Ô Đào chưa từng thấy cách sắp xếp dày đặc như vậy. Diệp Uẩn Niên nói: "Em nhìn xem, đây là kệ sách của ông nội anh, ông ấy có rất nhiều sách, sách anh thích đọc ở ô bên này, bình thường nếu anh muốn đọc sách thì anh sẽ tìm ở trong này. Anh sẽ tìm cho em những quyển sách mà anh từng đọc từ khi còn bé, em có thể dùng nó để biết chữ"

Trong đời này Ô Đào chưa từng thấy nhiều sách như vậy, bé hơi kinh ngạc, hơn nữa bé không hiểu: "Bọn họ tới tịch thu tài sản, nhưng bọn họ không tịch thu những thứ này sao?"

Bé nhớ lúc tịch thu gia sản, nhất định là sách cũng sẽ bị tịch thu.

Mặc dù bé không biết được bao nhiêu chữ, nhưng bé có thể nhìn ra rất nhiều sách ở đây đều là chữ nước ngoài, nếu đã tịch thu gia sản thì nhất định cũng phải tịch thu sách được viết bằng chữ nước ngoài!

Diệp Uẩn Niên nghe xong thì hơi nghi ngờ, cậu suy nghĩ một lát, nói: "Ông nội anh là nhà khoa học, ông ấy có nhiệm vụ nghiên cứu quan trọng, nên cấp trên đặc biệt viết thư yêu cầu bảo vệ ông ấy, cho nên không tịch thu sách của nhà anh, nhưng ông nội anh nói, làm bất cứ chuyện gì thì cũng phải nghĩ đến người khác trước tiên, không thể để người khác chế giêu và chỉ trích, cho nên ông ấy vẫn mời người ta tới nhà anh để tịch thu những vật dụng trong nhà."

Bây giờ Ô Đào mới hiểu được, bé vừa hâm mộ lại vừa kính nể: "Hóa ra ông nội anh là nhà khoa học."

Nhắc tới điều này, đôi mắt của Diệp Uẩn Niên sáng rực lên, cậu cười nói: "Đúng vậy, ông nội anh là nhà khoa học, ông ấy làm việc ở học viện khoa học Trung Quốc, là nghiên cứu toán học."

Ô Đào không hiểu: "Toán? Nghiên cứu toán làm gì?"

Diệp Uẩn Niên: "Toán có thể làm ra được rất nhiều thứ, ví dụ như, em biết bom nguyên tử không?”

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment