[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 59 - Chương 59: Nhà Của Diệp Uan Niên (1)

Chương 59: Nhà của Diệp Uan Niên (1) Chương 59: Nhà của Diệp Uan Niên (1)Chương 59: Nhà của Diệp Uan Niên (1)

Diệp Uẩn Niên gật đầu: "Đúng vậy, anh biết rất nhiều chữ, đã đọc rất nhiều sách, em muốn học cái gì, anh đều có thể dạy em."

Ô Đào nhìn Diệp Uẩn Niên, khi Diệp Uẩn Niên nói ra những lời này, cậu không có bất kỳ ý tứ gì khác, ánh mắt của cậu bình tĩnh thản nhiên, cậu nói với một giọng điệu rất tự nhiên.

Ô Đào suy nghĩ một lát: "Có làm lỡ thời gian của anh không?"

Diệp Uẩn Niên: "Dù sao thì anh cũng không đến trường, nên anh học ở nhà. Em có thể tới, cùng học với anh."

Ô Đào: "Trong nhà anh có người, có quấy ray người nhà của anh không?"

Diệp Uẩn Niên: "Cha mẹ anh không có ở đây, bọn họ ở đại viện của cơ quan đường Tây Giao Thúy Vi, ở đây chỉ có anh và ông nội anh ở, còn có một người thân ở trong nhà anh, giúp anh làm việc nhà. Hôm nay ông nội anh đã đến đơn vị, không có ở nhà, người thân của anh cũng có việc, anh đọc sách mệt rồi nên đi ra ăn một chút gì đó."

Ô Đào bừng tỉnh: "Như vậy à, chẳng trách anh chỉ có một mình."

Bé suy nghĩ một lát: "Bây giờ em đang đi học, đi học rất tốt, em muốn học tập thật giỏi, em cũng không sợ toán học, nhưng về môn ngữ văn em hơi sợ vì em không nhớ mặt chữ, cũng không có ai dạy em, em cũng không hiểu bính âm, hoàn toàn không biết nên học thế nào."

Diệp Uẩn Niên nghe xong thì nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Anh biết chữ, có thể dạy em học chữ, nhưng anh cũng không hiểu bính âm hiện đại."

Nói xong, cậu giải thích: "Trong nhà anh có hai quyển từ điển, nhưng chỉ dùng bảng chữ cái phiên âm của Trung Hoa Dân Quốc và một số bính âm La Mã, nên cũng không có bính âm hiện đại."

Nhưng Ô Đào đâu có hiểu được những điều này, bé cảm thấy có thể biết chữ cũng đã rất tốt

Ô Đào kinh ngạc vui mừng hỏi: "Thật sao? Anh thật sự có thể dạy em biết chữ sao?"

Thật ra thì bé vẫn khá ngượng ngùng, dẫu sao bé cũng không quen người ta, không thể làm phiền người ta, nhưng bé vẫn vô thức hy vọng như vậy. Bé muốn học, muốn vươn lên, thậm chí, bé còn muốn tiếp xúc với Diệp Uẩn Niên nhiều hơn.

Có thể là bởi vì Diệp Uẩn Niên đã sống một cuộc sống mà bé không bao giờ có thể có được trong đời.

Diệp Uẩn Niên: "Nhà anh cũng cách đây không xa, có một số sách có thể đọc, anh dẫn em đi."

Ô Đào hơi do dự, bé cúi đầu nhìn dáng vẻ của mình.

Ai ngờ Diệp Uẩn Niên lại nói: "Đi thôi."

Vừa nói xong, cậu lại nắm lấy tay bé.

Ô Đào được anh nắm tay thì cứng đờ trong chốc lát, trong đầu bé không ngừng nghĩ rằng tay mình có quá bẩn hay không, nhưng bé thấy dường như Diệp Uẩn Niên không để ý, nên bé đành phải cố gắng không để mình không tiếp tục suy nghĩ.

Nhà của Diệp Uẩn Niên ở con hẻm hoa viên Thập Cẩm, không mất nhiều thời gian để đến nơi, vào đường hẻm, Diệp Uẩn Niên dừng lại ở trước một cánh cửa: 'Đây là nhà anh."

Ô Đào nhìn sang, đây là một tứ hợp viện, dường như bé đã từng nghe ông cụ nói, đây là cổng kiểu có xà rộng, trước cửa có cổng vào rất sâu, cánh cửa đã có năm tháng, vừa dày vừa nặng lại vừa cũ kỹ.

Diệp Uẩn Niên vất vả đẩy cửa ra, dẫn Ô Đào bước vào, vừa đi vừa nói: "Trước kia nhà anh có có ba cổng vào hai đường bước vào, sân sau có thể thông đến đường phố phía sau, nhưng sau khi giải phóng, một gia đình chỉ được nhiều nhất là mười ba phòng, nên đã chia nhỏ đại viện để bán, bây giờ nhà anh có mười hai phòng."

Dường như giọng điệu của cậu rất mộc mạc, nhưng Ô Đào cảm thấy, nơi này đã là nơi ở của bảy tám gia đình trong trong đại viện của bọn họ.

Vào sân, cửa thùy hoa và tường xây làm bình phong ở cổng rất ngay ngắn, trong sân có trông một cây dựa vào cửa sổ, phía dưới chân từng có những món đồ lặt vặt được che bằng túi dệt và bao tải, trông giống như những cái rương ở trong nhà, tất cả đều được buộc bằng dây và giấy niêm phong dán ở trên đó.

Diệp Uẩn Niên thấy Ô Đào nhìn những đống đồ lặt vặt kia, cậu giải thích nói: "Năm ngoái nhà anh đã tịch thu của rất nhiều hộ gia đình, ông nội anh nói nhà anh không thể để lộ, cho nên tìm người tới chủ động yêu cầu tịch thu nhà anh, nhưng có thể là bọn họ quá bận rộn, nên cho tới sau này, bọn họ chỉ thu dọn và niêm phong một số đồ của nhà anh, nhưng vẫn chưa chuyển đi."

Ô Đào hơi kinh ngạc, bé nghĩ rằng nó vẫn có thể như thế này.

Nhà bé nghèo, đa số người ở trong khu nhà của bé cũng không có gì để tịch thu, cho nên loại chuyện tịch thu tài sản này, bé chỉ nghe nói nhà ai đó bị tịch thu, nhưng bé chưa từng nhìn thấy, cũng không biết hóa ra còn có thể như vậy.

Diệp Uẩn Niên nhìn vào đồ đạc trong nhà bị niêm phong, nói: "Ông nội anh nói, như vậy cũng tốt, ông ấy vẫn có thể trong nôm thật tốt, có thể trông nom mấy ngày thì sẽ trông nom mấy ngày."
Bình Luận (0)
Comment