[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 58 - Chương 58: Gặp Lại Diệp Uan Niên (2)

Chương 58: Gặp lại Diệp Uan Niên (2) Chương 58: Gặp lại Diệp Uan Niên (2)Chương 58: Gặp lại Diệp Uan Niên (2)

Khi bé đến chợ phế liệu, lõi than được bán với giá hai hào, sắt vụn thì người ta chỉ đưa năm xu, nhưng Ô Đào cũng rất vui vẻ vì điều này.

Một buổi sáng được hai hào năm xu, buổi chiều bé muốn đi nhặt lõi than một lát, sau đó thừa dịp bầu trời vẫn còn sáng, bé sẽ về nhà nhanh chóng học tập, chờ đến tối, dù sao thì cũng không thể học tập, nên bé sẽ đi ra ngoài nhặt lõi than.

Như vậy chắc chắn sẽ ban đêm sẽ lạnh cóng, nhưng ít ra bé có thể tiết kiệm được nến.

Buổi sáng Ô Đào đi bộ về phía tây với một chiếc giỏ trúc trên lưng, lần này bé có linh cảm, bé muốn đi bộ về phía đông.

Đến phía đông thì phải qua sông, bé đi đường vòng và băng qua cầu, sau khi qua cầu, bé cảm thấy hơi thoải mái, vì bé rất ít đi qua con đường này.

Bé đột nhiên nhớ tới Diệp Uẩn Niên, nhà cậu ấy ở hẻm hoa viên Thập Cẩm, bé nên đi dọc theo con đường có ngôi chùa lớn này và đi về phía trước, nhưng bé hơi do dự, không biết tại sao, bé vô thức muốn né tránh.

Bé ngồi trong lò than đào lõi than một lúc, dù sao cũng không phải là một chuyện quá thể diện.

Nhưng bé nhanh chóng cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, vốn dĩ mình chỉ muốn nhặt lõi than, người khác cũng biết, hơn nữa chưa chắc có thể gặp được Diệp Uẩn Niên, ai lại rảnh rỗi mà đứng ở đó để tình cờ gặp được mình.

Bé suy nghĩ miên man, cuối cùng bé cố ý tránh con hẻm hoa viên Thập Cẩm, đi về phía nam, phía nam chính là chùa Long Phúc, chùa Long Phúc rất náo nhiệt, cho dù lúc này, những nơi khác đều hò hét ầm ỉ, nhưng chùa Long Phúc vẫn không ngăn được sự náo nhiệt.

Nhưng dĩ nhiên Ô Đào không quan tâm đến những điều này, bé đi đường vòng đến phía sau của chùa Long Phúc, nơi có cánh cổng vừa dày vừa nặng và có ngưỡng cửa rất cao, bé nhìn xuyên qua cánh cổng rộng mở và có thể nhìn thấy bức tượng giống như bào thai bằng đất sét ở bên trong.

Ô Đào hơi sợ hãi, những bào thai bằng đất sét cũng không đẹp, bé cảm thấy sau khi nhìn thì buổi tối bé sẽ gặp ác mộng.

Ngoài cánh cổng lớn, có mấy cái đứa trẻ đang chơi trò quay tam giác*, bọn chúng ăn mặc sạch sẽ, nhìn lướt qua đã có thể đoán được bọn chúng không phải là những đứa trẻ nhặt lõi than, sẽ không tranh giành với bé.

*một trò chơi gồm những hộp thuốc lá bỏ đi xếp thành hình tam giác, nhìn mặt trước và mặt sau trên mặt đất để phân định thắng thua.

Ô Đào vui vẻ ở trong lòng, bé nhanh chóng tim được dấu vết của lò than, bé thấy nó chưa từng bị người khác đào thì cảm thấy vui mừng khôn xiết, bé vội vàng đặt giỏ trúc xuống, cầm cái cào ra để đào.

Bên chùa Long Phúc có đủ loại cửa hàng, trước kia các cửa hàng này đều thuộc sở hữu tu nhân, nhưng bây giờ mặc dù công và tư đã kết hợp với nhau để kinh doanh, nhưng vẫn do hộ gia đình tự kinh doanh, khi đốt than đá thì phải cẩn thận, phải để than cháy sạch, nếu không sẽ rất khó để nhặt lõi than.

Nhưng tất nhiên vẫn có những trường hợp ngoại lệ, ví dụ như những cửa hàng mặt tiền lớn kia, những quán cơm kia, mỗi ngày bọn họ đều đốt rất nhiều, nhưng bọn họ lại không cẩn thận như vậy.

Ô Đào từ từ nhặt lõi than, sau khi nhặt được một đống nhỏ thì bé lập tức đi tìm nơi khác, khi bé bất tri bất giác đến một nơi, bé cúi đầu nhặt trong lò than thì nghe thấy một mùi thơm của than cháy, bé tò mò ngẩng đầu, dường như có một cửa hàng đang rán xúc xích.

Mùi thơm của đồ chiên quyện với mùi thơm nồng của nước tỏi làm bé ứa nước miếng, Ô Đào đang đào trong lò than thì cảm thấy sắp hoa mắt, bé cảm thấy nhất định đây là than của xúc xích.

Bé nuốt nước bọt, tiếp tục dùng tay để đào than.

Ai ngờ khi bé đang đào thì nghe thấy một giọng nói: "Ô Đào?"

Ô Đào kinh ngạc ngẩng đầu lên, bé nhìn thấy Diệp Uẩn Niên.

Cậu mặc một chiếc áo khoác làm từ vải bông quân đội, cậu đội một cái mũ lông cừu bảo vệ tai, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ đứng ở trước mặt bé.

Lúc đầu Ô Đào hơi kinh hoàng, bé cảm thấy dáng vẻ tệ hại nhất của mình đã bị một người cậu nhìn thấy.

Bé hơi luống cuống nắm than ở trong tay, không biết nên làm cái gì, cũng không biết nói gì, trong đầu bé trở nên trống rỗng.

Diệp Uẩn Niên lại ngồi chôm hổm xuống, nghiêm túc nhìn cái cào nhỏ của bé, sau đó cậu lấy tay sờ vào cái cào đó.

Ô Đào vội vàng nói: "Anh đừng chạm vào, cái này rất bẩn."

Diệp Uẩn Niên: "Bẩn? Không phải em đang câm sao?"

Ô Đào: "Không giống nhau!"

Sao có thể giống nhaul

Diệp Uẩn Niên buông cái cào kia ra, sau đó cậu nói với Ô Đào: "Không phải lần trước em đã hỏi anh có thể nhờ ông nội của anh dạy cho em hay không sao, sau đó anh đã hỏi ông nội của anh, ông nội anh nói, quả thật ông ấy rất bận rộn, không có thời gian dạy em, nhưng ông ấy nói nếu như anh bằng lòng, thì anh có thể dạy em."

Ô Đào kinh ngạc: "Anh dạy em?"

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment