[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 57 - Chương 57: Gặp Lại Diệp Uan Niên (1)

Chương 57: Gặp lại Diệp Uan Niên (1) Chương 57: Gặp lại Diệp Uan Niên (1)Chương 57: Gặp lại Diệp Uan Niên (1)

Bé biết cái này còn có thứ tự nét viết, vì vậy bé lật sách bắt đầu tìm, sau đó bé viết từng nét dựa theo trong sách.

Viết một lúc, bé cảm thấy việc này còn mệt hơn nhặt than, vì vậy bé lại cầm sách lên mở ra và bắt đầu học mặt chữ.

Bé dùng đầu ngón tay chỉ vào sách giáo khoa, đọc từng chữ từng chữ, có chữ nào bé không biết thì bé sẽ nhảy qua, dù sao thì có lẽ bé cũng đã nhớ nội dung, bé cũng có ấn tượng với mấy chữ đơn giản, khó khăn miễn cưỡng cũng có thể lướt qua, chỉ là bé không biết có sai lầm gì hay không.

Đọc xong nội dung một bài, rồi đọc bài tiếp theo, đọc một lúc, bé lập tức cảm thấy hơi bất lực.

Không biết chữ, đây chính là một ngọn núi lớn đặt ngang trước mặt bé, bé không biết làm sao để vượt qua.

Bé đã từng hỏi các bạn trong lớp, đa số các bạn trong lớp đều mới đi học chưa tới một năm, nhưng một số bạn đã được dạy ở nhà, cho nên biết chữ, cũng có một số chữ bọn họ không biết, nhưng bọn họ cũng cho qua, dù sao cũng không quá lo lắng.

Nhưng Ô Đào thì khác, bé biết mình không thể bỏ qua, bé phải nghĩ cách để vượt qua ngọn núi lớn này.

Bé hơi phiền muộn mà đặt sách xuống, sau khi đặt xuống, bé lại cầm lên, lật xem bính âm phía sau.

Nghe nói hiểu những bính âm này là có thể biết chữ, nhưng những bính âm này cũng rất khó học, bé đã từng hỏi các bạn trong lớp, phát hiện những người bạn kia cũng rất ít người hiểu được.

Bọn họ nói cha mẹ của bọn họ chưa từng học, nên sau khi đi học thì vội vàng bổ sung bính âm trong hai tuần lễ, sau đó mới bắt đầu học những thứ khác, vốn dĩ bọn họ cũng không hiểu.

Điều này làm cho Ô Đào khó chịu và đứng lên, cho tới khi đi ngủ vào buổi tối, bé cảm thấy buồn rầu.

Nhanh chóng đến chủ nhật, ngày này Ô Đào không cần đi học, nhưng Ninh Diệu Hương đã đi làm việc, muốn tiến tới học chính trị, mà Thanh Đồng cũng phải tham gia một cuộc họp thảo luận, không còn cách nào, Ô Đào chỉ có thể đi ra ngoài một mình. Sáng sớm bé cõng cái giỏ trúc ở trên lưng, bé vừa cẩn thận nhặt lõi than, vừa đi về phía tây, xuyên qua Bắc Hải và đi về phía tây, vừa đi vừa hỏi thăm, cuối cùng bé cũng tới đường sắt.

Có lẽ đường sắt kia cũng đã có năm tháng, tà vẹt gỗ cũ kỹ thấm nhựa đường tối đen, sỏi đá bên đường sắt bám đầy vết dầu và bụi, do gió lạnh từ phương bắc thổi qua làm đường sắt bóng láng, sắt lạnh và gió lạnh phát ra âm thanh lạnh thấu xương.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Lúc này giỏ trúc của Ô Đào đã sắp đầy, cho nên ít nhất công việc nhặt lõi than vào buổi sáng cũng đã hoàn thành, bé lại không gấp, nên bé đứng ở bên đường sắt để tìm kiếm một cách cẩn thận.

Mới bắt đầu thì bé không tìm được hoạt thạch, nhưng bé tìm được mấy mảnh sắt vụn, bị rỉ, cong một khúc, không biết là dùng để làm gì.

Ô Đào nhặt lên đặt vào trong giỏ trúc, sau đó bé tiếp tục đi về phía trước, từ từ tìm kiếm dọc theo đường sắt.

Cái gì cũng có bên cạnh đường sắt, bé lại nhặt được mấy mảnh sắt vụn linh kiện, mấy quả cầu thủy tinh xinh đẹp và thậm chí bé còn nhặt được một cuốn sách đã bị rách bìa.

Cuối cùng bé cũng nhặt được hoạt thạch, hoạt thạch rất lớn, bán trong suốt, bé thử dùng hoạt thạch để vẽ ở trên đường sắt, bé cảm thấy dùng rất tốt.

Ô Đào thích thú trong lòng, thầm nghĩ cái này có thể tiết kiệm được bao nhiêu cây bút chì!

Bé nhìn xung quanh, bởi vì trời rất lạnh, nên không có trẻ con qua lại, cũng không có ai nhìn thấy, bé gỡ lõi than ra, bí mật giấu cuốn sách vào bên trong lõi than.

Làm như vậy tuy cuốn sách sẽ bị bẩn nhưng ít nhất nó sẽ không bị người khác nhìn thấy.

Bé trở về với cái giỏ đầy ắp, lúc trở về, mặc dù giỏ trúc trên lưng bé dần dần đầy ắp, nhưng bé cũng rất thích, trước khi vê đến nhà, bé lấy quả cầu thủy tinh xinh đẹp ra, sau đó lấy cuốn sách được chôn vùi ở trong lõi than, bé cẩn thận lau sạch tro than phía trên và mở ra đọc một lát.

Không có bìa sách, bên trong có dòng chữ dày đặc, không biết viết cái gì, có rất nhiều chỗ được bút đỏ đánh dấu.

Ô Đào cẩn thận chạm vào chữ viết màu đỏ trên cuốn sách, bé cảm thấy những chữ viết kia rất đẹp, quyển này nhất định là do một người có văn hóa viết, chỉ là không biết vì sao người này lại ném quyển sách đi, có lẽ là người ta kiểm tra trên xe lửa, nên không cho mang theo sách, có lẽ là sợ gây ra tai họa nào đó?

Ô Đào đọc một lúc, sau đó bé giấu cuốn sách dưới đáy hộp mây, như vậy mẹ cũng sẽ không phát hiện.

Sau đó bé mới tùy tiện ăn một chút gì đó và cõng giỏ trúc đi đến chợ phế liệu bên bờ sông, bé muốn bán lõi than, bán mấy cục sắt nhặt được.
Bình Luận (0)
Comment