Chương 56: Hương thơm va dư vị của những viên thịt viên chiên giòn rụm. (5)
Chương 56: Hương thơm va dư vị của những viên thịt viên chiên giòn rụm. (5)Chương 56: Hương thơm va dư vị của những viên thịt viên chiên giòn rụm. (5)
Anh Cửu gãi gãi đầu, ngượng ngùng hỏi: "Em nói cái này là đang nói cái gì vậy."
Ô Đào: "Thành thật mà nói, thì chẳng có một ai có thể chịu đựng cảnh phải nhặt than đá cả đời đâu!"
Bé nhìn về phía anh Cửu, nghiêm túc nói: "Đợi đến khi em lên mười mấy tuổi rồi, em sẽ đi học nghề, cả đời mà cứ vô dụng như vậy thì chắc chắn là sẽ không có hy vọng gì hết đâu."
Bản thân bé cũng không biết mình đang nghĩ đến điều gì, trên thực tế, bé thậm chí còn không quan tâm đến bản thân, tại sao lại nói điều này với người khác.
Nhưng đối với Ô Đào mà nói, bé thật sự là không dễ dàng gì mới hiểu được đạo lý này, khi đã hiểu rồi thì liền muốn nói với người khác cùng nghe rồi củng hiểu, nói với anh trai, anh trai không nghe hiểu, nói với Huân Tử, Huân Tử lại không xem ra gì, không dễ dàng gì mới có người hỏi bé, bé nhịn không được nên đã tiếp tục nói ra một tràng.
Có lẽ những người khác nghe xong những lời này sẽ học hành chăm chỉ hơn. Nhưng cũng sẽ có một vài trường hợp là ngoại lệ
Anh Cửu nhíu nhíu mày: "Nghĩ nhiều như vậy cái làm gì, bây giờ đi nhặt than đá cũng có thể ăn no sống qua ngày rồi!"
Ô Đào nghe vậy thì liền im lặng, cúi đầu tiếp tục công việc nhặt than đá của mình.
Anh Cửu đứng dậy, lại cùng với nhóm người của anh đi đến nơi khác nhặt than, nhưng mấy người ở trong nhóm của anh đều tò mò mà quay đầu nhìn Ô Đào thêm vài cái nữa.
Nhặt được gần nửa giỏ rồi, cũng coi như là không khác nửa giỏ là mấy, nhưng Ô Đào có chút tham lam, nghĩ đến việc nhặt thêm một chút, ai ngờ rằng lúc này dường như trên trời lại lác đác rơi xuống những bông tuyết trắng xoá, không ít bạn nhỏ đã quay về, bé nghĩ lại rồi cũng đi về nhà.
Bé quay trở về nhà trong lúc mẹ bé vẫn còn đang mở đèn may vá, bé tranh thủ đoạn thời gian này đọc sách một chút.
Về đến nhà, Thanh Đồng đang phủi phủi đống tuyết ở trên quần áo của con xuống, xem ra cũng vừa mới về, ngồi xuống bên cạnh chiếc bếp đang để nồi ở phía trên, nồi bốc hơi nóng, trong hơi nóng đó mang theo mùi thơm của khoai lang và bột bắp. Thanh Đồng nhìn thấy 0 Đào: "Bây giờ mới vê sao?"
Ô Đào: "Vâng, hôm nay nhặt một nửa giỏ, cũng không tệ lắm. Hôm nay anh lại phải đi làm à?"
Thanh Đồng giúp Ô Đào lấy giỏ tre, đổ than vào góc tường: "Đúng vậy, đã ngủ bù một buổi sáng rồi, buổi trưa anh phải đi đến đơn vị, như vậy anh có thể lấy một phần tiền làm ca đêm, lấy thêm một phần tiền tăng ca, anh tính rồi, gộp cả hai lại có thể được hai tệ."
Ô Đào: "Như vậy cũng xem ra không tệ lắm!"
Thanh Đồng có chút mệt mỏi: "Gần đây công ty đang chuẩn bị hàng hóa, đều rất bận rộn, bận rộn qua một thời gian nữa là sẽ ổn."
Trong lúc nói chuyện, Ninh Diệu Hương bưng nồi xuống, chuẩn bị ăn cơm.
Sáu viên thịt mà Ô Đào mang về được đặt trong một cái chảo sắt nhỏ, mang đi chiên lại, bởi vì nó đã được chiên rồi nên bản thân nó cũng có dầu, không cần thêm cây thâu dầu nữa.
Sau khi tắt lửa, lấy nó ra, lại tỏa ra một mùi hương thơm giòn tan của một món mỹ vị gì.
Tác giả có lời muốn nói: Cuộc sống chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn ấy mà... 火火火
Ninh Diệu Hương cho Thanh Đồng ba cái, cho Ô Đào ba cái.
Ô Đào chớp mắt và nói: "Mẹ, đây là bạn cùng lớp của con cho con, con đã ăn mấy cái rồi, sáu cái này là con mang về cho mọi người ăn”
Thanh Đồng: "Đây là thịt viên chiên, đơn vị của bọn con cũng đã ăn cái này rồi, con nếm thử hai cái là được rồi."
Ninh Diệu Hương rũ mắt: "Các con ăn đi."
Bà ấy nói chuyện hơi uể oải.
Ô Đào thấy vậy, không nói gì nữa, bé đưa một cái bánh ở trong chén mình cho Ninh Diệu Hương, Thanh Đồng cũng làm theo, vì vậy cả nhà ba người, mỗi người hai cái bánh.
Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, khoai lang được luộc trong cháo bột ngô, thịt viên chiên xốp giòn.
Mỗi người chỉ có hai cái bánh, nhưng bọn họ rất trân trọng thưởng thức mùi vị.
Cho đến khi chén đũa nồi được rửa sạch, trong lòng của Ô Đào vẫn còn vương lại vị thơm giòn kia.
Bé nghĩ, thịt viên chiên đúng là rất ngon, là loại ngon nhất mà bé từng được ăn, sau này nếu có tiền thì nhất định bé phải mua nhiều hơn nữa để ăn.
Ninh Diệu Hương mua một gói nến trắng, nến trắng sáng hơn đèn dầu ở nhà, đều có thể học bài và viết chữ.
Thanh Đồng cũng mang tới hai phiến đá từ đơn vị, vì vậy Ô Đào dùng phấn viết chữ ở trên phiến đá.
Trước đây bé chưa từng viết, bây giờ viết một cách đột ngột, dĩ nhiên rất khó khăn, thậm chí bé cảm thấy tay của mình cũng không thể cầm được phấn viết, chuyện này làm cho bé hơi ủ rũ, thậm chí bé còn nghỉ ngờ có phải là mình không thích hợp với việc học hay không.
Nhưng cuối cùng, bé lại cầm bút lên, vụng vê khống chế đầu phấn rồi tiếp tục viết lên phiến đá.