[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 55 - Chuong 55: Huong Thom Va Du Vi Của Những Viên Thịt Viên Chiên Giòn Rụm. (4)

Chuong 55: Huong thom va du vi của những viên thịt viên chiên giòn rụm. (4) Chuong 55: Huong thom va du vi của những viên thịt viên chiên giòn rụm. (4)Chuong 55: Huong thom va du vi của những viên thịt viên chiên giòn rụm. (4)

Bé rõ ràng là đã từ chối rồi đó nha, nhưng mà khổ nỗi là từ chối không có được, cho nên bé đành phải gật đầu nhận lấy nó vậy. Sau khi bé đã nhận xong, còn chưa kịp cất nó đi thì bé đã bị Mạnh Sĩ Huyên ép ăn thử ngay một viên rồi.

Cắn một phát...

Wow

Nó thực sự rất rất rất ngon! Tuyệt cú mèo!

Bao phủ ở bên ngoài của nó chính là một lớp bột giòn rụm và vàng lung linh, còn bên trong thì chính là những miếng thịt mềm mềm đậm đà hương vị, hương vị giống như vụn thị, chấm với muối hạt tiêu, hương vị tuyệt vời này lại càng thêm phần thơm và ngon, giòn hơn.

Đôi mắt của Ô Đào trong chốc lát liền sáng bừng lên như cái đèn pha ô tô trong đêm tối, khẩn trương nói: "Đây... đây là cái món ăn thần tiên gì vậy?"

Mạnh Sĩ Huyên bình tĩnh trả lời bé: "Đây chính là thịt viên chiên giòn, bên trong viên thịt này là bột bắp và nhân thịt trộn vào nhau, sau đó được chiên trong chảo ngập dầu. Đến khi chín vàng đều rồi thì người ta sẽ vớt nó ra."

Ô Đào nghe xong thì liền biết thứ này chắc chắn rất hiếm có và đắt đỏ, gia đình bé nấu ăn đều là dùng cây thầu dầu quét qua lớp đáy của chảo một chút để chống dính, chứ làm sao có thể dùng dầu một cách tùy tiện và bừa bãi như vậy được cơ chứ, cho nên đừng có nói đến chiên, chiên cái này thì phải tốn bao nhiêu dầu cơ chứt

Lúc này cũng đã đến giờ vào tiết học tiếp theo rồi, Mạnh Sĩ Huyên liền dứt khoát nhét nó vào trong tay bé: "Cậu giữ lại đi, mình đã ăn chán rồi, cái này mà ăn nhiều cũng không tốt cho hệ tiêu hóa của mình được đâu."

Ô Đào nói tiếng cảm ơn Mạnh Sĩ Huyên, sau đó cẩn thận gói nó lại rồi để vào trong ngăn bàn.

Buổi chiều bé còn có một tiết tự học, điều này đối với Ô Đào thật sự là một chuyện tốt, bé nhanh chóng viết chữ, có cái gì không hiểu còn có thể hỏi Mạnh Sĩ Huyên, lúc Mạnh Sĩ Huyên chưa đi học, mẹ bé đã dạy bé nhận biết một ít chữ, cho nên cậu ấy học được môn văn, nhưng môn toán của Mạnh Sĩ Huyên lại không theo kịp, vì thế Ô Đào liền dạy bé cách tính toán, hai cô gái nhỏ này từ trước đến này vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau, chơi chung với nhau rất là hoà hợp.

Sau giờ học, Ô Đào thu dọn cặp sách định đi về nhà thì Lưu Hồng Ngọc đột nhiên bước đến, có vẻ cậu ta muốn nói một chuyện gì đó với bé, nhưng lúc này Mạnh Sĩ Huyên đã nắm tay Ô Đào kéo đi ra ngoài, Lưu Hồng Ngọc liền không đuổi theo nữa.

Mạnh Sĩ Huyên líu ríu lảm nhảm gì đó ở bên tai, bé căn bản là nghe không lọt một chữ nào vào tài. Nhưng hình như Mạnh Sĩ Huyền có nói nhà mình ở đâu, rồi chỉ vào căn nhà bên kia cho Ô Đào xem, bảo Ô Đào cuối tuần đến tìm cậu ấy chơi cho vui.

Sau khi hai người tách nhau ra, Ô Đào vội vàng về nhà, bé vẫn phải nhanh chóng đi nhặt than đá mới được.

Trở về nhà, bé lấy thịt viên chiên giòn mà Mạnh Sĩ Huyên đã cho bé ra, bé đã ăn một viên rồi, bây giờ chỉ còn lại có vỏn vẹn có sáu viên thôi.

Bé đặt thịt viên chiên giòn vào trong một cái bát, nhìn vào thịt viên vàng óng, bé không nhịn được mà bất giác mỉm cười.

Mẹ, anh trai và bé, có thể mỗi người được hai viên, hôm nay có thể coi như được ăn một bữa ngon rồi! Sau khi làm xong những việc ở nhà, Ô Đào vội vàng thu dọn đồ đạc rồi chạy ra ngoài để nhặt than đá, kết quả đi được một nửa đường đã gặp được anh Cửu, bên cạnh anh Cửu còn có một nam sinh chảy nước mũi vẫn đang nhìn về phía Ô Đào, Ô Đào liền có chút lo lắng, lúc trước nhìn có vẻ không sao, không phải bây giờ lại tự tìm phiền phức đấy chứ?

Lúc này, anh Cửu giơ tay lên rồi gõ vào đầu tên nam sinh bị chảy nước mũi kia một cái thật đau, sau đó lại bảo mọi người tiếp tục chú tâm vào chuyện nhặt than đá, không cần để ý tới chuyện bên này làm cái gì, sau đó thì anh đi tới trước mặt của Ô Đào.

Anh đứng trước mặt Ô Đào nói: "Nghe nói em đã bắt đầu được đi học rồi, vậy thì tại sao bây giờ em lại đến đây nhặt than vậy?"

Ô Đào ngẩng mặt lên và giải thích: "Ban ngày thì em đi học, sáng và tối sẽ đi nhặt than đá để kiếm chút đồ vật và cũng là dùng để bán lấy tiên, nấu không trong nhà em sẽ không có gì để đốt."

Anh Cửu: Vậy em cảm nhận thấy rằng đi học tốt hơn hay là đi nhặt than sẽ tốt hơn?"

Ô Đào không ngờ anh Cửu lại hỏi mình điều này, suy nghĩ một chút, bé nói: "Đi học sẽ có chỗ tốt của việc đi học, còn nhặt than cũng có chỗ tốt của việc nhặt than. Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau mà anh” Anh Cửu nghe xong, ngồi xổm xuống: "Vậy phải như thế nào thì mới được gọi là tốt đây?" Ô Đào nói: "Không đi học thì sẽ phải nhặt than đá cả đời, mà không nhặt than đá thì lại không thể đi học."
Bình Luận (0)
Comment