[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 54 - Chương 54: Hương Thơm Va Dư Vị Của Những Viên Thịt Viên Chiên Giòn Rụm. (3)

Chương 54: Hương thơm va dư vị của những viên thịt viên chiên giòn rụm. (3) Chương 54: Hương thơm va dư vị của những viên thịt viên chiên giòn rụm. (3)Chương 54: Hương thơm va dư vị của những viên thịt viên chiên giòn rụm. (3)

Ô Đào chậm rãi kể ra cuộc sống hàng ngày của mình: "Ừm, mình nhân lúc buổi sáng sẽ đi nhặt một ít than, buổi tối khi về nhà cũng sẽ đi nhặt thêm một chút, có như vậy thì nhà mình sẽ không cần tự mua than đá về nữa, và như vậy sẽ tiết kiệm được một khoản tiền khá lớn dùng để mua than đấy. Than đá trong nhà mình cũng có thể đem cho những nhà hàng xóm khác cùng dùng chung, và đổi lại, bọn họ sẽ cho gia đình của mình một ít mì và gạo để ăn, đó cũng có thể coi là một khoản trợ cấp cho gia đình.”

Lưu Hồng Ngọc nghe xong thì không khỏi há hốc mồm cảm thán: "Cậu tính toán tốt như vậy, mình còn tưởng rằng do gia đình cậu dạy nữa cơ đó."

Ô Đào thẳng thắn: "Mình tính toán tốt được như vậy tất cả đều là do mình phải đi bán than mà luyện được, mình còn học được cả phép nhân nữa đó, mình có thể đọc thuộc lòng tất cả các công thức nhân ngay tại đây luôn."

Chuyện này bắt đầu từ khi có một hôm bé đang dọn dẹp nhà cửa ở ngoài sân thì bỗng dưng nghe thấy tiếng của những đứa trẻ xung quanh khác đang đọc bảng cửu chương.

Qua nhiều ngày, bé từng chút từng chút một tiếp thu thêm kiến thức mới, cho nên từ đó bé đã học được bảng cửu chương mà chưa cần qua trước một trường lớp đào tạo bài bản nào.

Quả nhiên là một thiên tài hiếm có khó tìm. Cô bé này khẳng định là do Đấng Tối Cao ở trên kia đã và đang chiếu cố cho con bé kia rồi.

Lưu Hồng Ngọc nhìn bé một cách đầy sợ hãi, nhưng trong ánh mắt sáng lung linh như những ngôi sao xa đó lại không tài nào che giấu đi được sự khâm phục đối với Ô Đào: "Wow! Cậu thật là lợi hại đói"

Ô Đào nghiêm túc nói tiếp: "Nếu cậu mà đi bán than mỗi ngày như vậy, thì cậu cũng sẽ được như mong muốn mà thôi."

Bé cũng không cảm thấy mình có điều gì lợi hại hơn người khác cả. Chỉ là bởi vì cần phải bán than đá từ nhỏ, cần phải tính tiền để phụ giúp phần nào cho các thành viên trong gia đình khó khăn của mình, cho nên bé đã bắt đầu biết cách đếm ngón tay, sau đó từ từ rèn luyện và học tập được đến trình độ như ngày hôm nay đây, đây là do không có cách nào khác mà ra cả thôi. Hai vị bạn học cứ như vậy mà ngồi nói chuyện với nhau rôm rả cả buổi, cùng nhau ăn cơm quên luôn cả giờ giấc tháng năm nữa chứ, Lưu Hồng Ngọc mang theo bánh que, Ô Đào mang theo bánh cao lương, dù sao thì hai thứ này cũng đều làm từ bột bắp mà ra cho nên ăn cũng không cảm thấy khác biệt gì cho lắm. Hai người ngồi với nhau còn cực kỳ là khách khí với nhau nữa cơ, lúc thì nói bánh cao lương của cậu ăn ngon hơn bánh que của mình rất nhiều, lúc thì lại nói rằng bánh que của mình hơi khô, khó nhai hơn rất nhiều cái của cậu, ngoài miệng thì nói như vậy nhưng khi ăn thì lại hoàn toàn trái ngược lại, nhìn còn rất vui vẻ và hưởng thụ là đằng khác.

Lúc sắp ăn xong, Mạnh Sĩ Huyên hoạt bát năng động trở về, Lưu Hồng Ngọc thấy thì liền chào hỏi với Mạnh Sĩ Huyên một câu, sau đó liền trở về chỗ ngồi của mình.

Mạnh Sĩ Huyên cười hì hì, lấy ra một cái túi giấy gói dính đầy dầu: "Hôm nay mình đi ăn thịt viên chiên, nhưng vẫn còn lại mấy viên thịt nữa đây này, nếu mình mang về nhà, người ở trong nhà chắc chắn sẽ nói này nói nọ mình, mình sợ họ sẽ kiểm tra luôn cả cặp sách của mình mất. Bởi vậy cho nên cậu hãy nhanh chóng ăn giúp mình mấy viên thịt này đi nhá, sẵn tiện tiêu diệt luôn chứng cứ phạm tội của mình"

Nói xong, Mạnh Sĩ Huyên mở gói giấy dầu ra, bên trong có khoảng năm đến sáu viên thịt đều đã được chiên qua đến mức độ vừa phải, là thịt đã chiên qua với số lượng lớn dầu muối, bên cạnh còn có một ít muối ớt hạt tiêu, viên thịt kia được chiên đến vàng óng, vừa nhìn là người ta đã có thể nhận biết ra được độ giòn tan của nó rồi.

Bình thường Ô Đào làm sao có thể dễ dàng được ăn một món thịt ngon đến mức chảy nước mắt ra như vậy chứ, bây giờ đột nhiên trước mặt bé lại bất thình lình xuất hiện mấy viên thịt chiên ngon lành như vậy, nếu còn nhịn nữa thì nước miếng cũng sẽ chảy lênh láng ra mất.

Nhưng bé vẫn còn muốn giữ lại một chút tôn nghiêm của mình, nên nói: "Sĩ Huyên à, cảm ơn cậu nhiều nhé, nhưng đáng tiếc là mình đã ăn no căng bụng luôn mất rồi, cậu mang về để tối ăn chung với cơm đi."

Mạnh Sĩ Huyên lại có vẻ như không nghe thấy những lời nói vừa rồi của cô, vẫn một mực cố gắng nhét vào tay cho cô: "Mình không phải đã nói với cậu ngay từ đầu rồi hay sao, nếu như mình mà mang về nhà cái đống thịt viên này, thì mọi người ở trong nhà của tối chắc chắn sẽ nghi ngờ mình lại ra ngoài chạy lung tung rồi tiêu tiên hoang phí, cậu làm ơn làm phước mau mau giúp mình ăn chúng đi mài Nha- "
Bình Luận (0)
Comment