Chương 53: Hương thơm va dư vị của những viên thịt viên chiên giòn rụm. (2)
Chương 53: Hương thơm va dư vị của những viên thịt viên chiên giòn rụm. (2)Chương 53: Hương thơm va dư vị của những viên thịt viên chiên giòn rụm. (2)
Hiện tại nhiệt độ ở ngoài trời rất thấp, vì thế không thể ăn ở bên ngoài được, chỉ có thể trở về phòng học, mà ở trong phòng học lúc này cũng có không ít học sinh đều mang theo cơm về lớp ăn, ngôi tụm năm tụm ba vào với nhau để ăn chung, vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Ngay lúc Ô Đào bước chân vào trong phòng học, đã có mấy bạn học nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, vì vậy nên bé cố gắng nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn để chào hỏi xã giao với mọi người, sau đó thì một đường đi thẳng đến góc cuối của lớp học để ngồi ăn.
Trong cái hộp cơm của bé không có gì khác ngoài chính là một cái bánh cao lương hấp, một miếng khoai lang hấp, và còn có cả một tép tỏi và một miếng gừng ngâm nữa.
Ô Đào không có kinh nghiệm trong việc ăn lẫn mấy thứ này với nhau, cho nên bé liền làm theo cảm tính và trực giác, bé lần lượt cho tỏi sống và gừng tây bỏ vào để hấp chung với nhau, cách làm này sau khi hấp lên nhất định là rất rất ngon. Gừng tây và tép tỏi đã được hấp chín xong, bé cham chậm bóc vỏ tỏi ra, cắn một miếng nhỏ, tuy rằng trên bề mặt vẫn còn vương vấn đâu đó một chút mùi vị khó chịu thoang thoảng, nhưng ăn vẫn rất là ngon, một chút vị cay cũng không còn.
Và cũng may mắn là gừng tây cũng đã được ướp qua, cho nên không cân nêm nếm gì thêm nữa cả, sau khi đã được hấp chín như vậy, thì có thể ăn ngay liền với bánh cao lương.
Ô Đào đang mải mê ăn uống một cách vô cùng là ngon lành cành đào, bỗng một cô gái nào đó đột nhiên xuất hiện ở phía trước mặt của bé, nói: "Bạn học Ô Đào, cậu có muốn uống một chút nước nóng cho nó ấm ruột hay không?" "
Ô Đào nghe thấy có người gọi tên mình thì lập tức dừng ăn rồi nhìn lên gương mặt của người nữ sinh nọ, đó là một nữ sinh sở hữu một chiếc cằm có chút nhọn nhọn bất thường, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt to tròn. Nhìn chung quả thật là cũng không tệ
Bé vội vàng hỏi lại: "Nudc nóng sao? Cậu mua nó ở đâu vậy?"
Nữ sinh nhanh chóng trả lời: "Ngay bên cạnh phòng ăn chính là phòng có bán nước nóng đó. Nhưng nếu cậu muốn uống thì không cần phải đi mua đâu, mình đã mua rồi, nhưng bởi vì mình uống không hết, cho nên mới mang đến đây muốn cho cậu một ít đây này."
Ô Đào: "ỒI Vậy sao? Vậy thì mình sẽ không khách sáo nữa đâu đấy nhé! Cảm ơn cậu chút nước nóng này của cậu nhiều lắm!"
Nữ sinh kia đem nước nóng của mình đổ qua cho Ô Đào một ít, Ô Đào cũng nhân cơ hội hỏi tên đối phương luôn, sau đó thì cùng đối phương nói chuyện phiếm vài ba câu tám nhảm của những người con gái. Nữ sinh kia cho biết cô bé ấy tên là Lưu Hồng Ngọc, cha của cậu ấy là người quản lý nhà vệ sinh công cộng.
Lưu Hồng Ngọc: "Cha mình vốn dĩ có quen biết với Thời Truyền Tường, trước kia ông ấy còn cùng với Thời Truyền Tường là công nhân ở khu vệ sinh tại Tuyên Võ nữa cơ, mấy năm trước ông còn được đơn vị bình chọn là một người công nhân ưu tú nữa đấy."
Khi nói đến đây, trên khuôn mặt rạng rỡ của Lưu Hồng Ngọc khó tránh khỏi có chút tự hào và một chút cao ngạo.
Ô Đào kỳ thật cũng không có hiểu biết nhiều về lĩnh vực này cho lắm, nhưng mơ hồ bé cũng đã từng được nghe người ta nhắc tới, nghe nói Thời Truyền Tường là hình mẫu lao động của cả nước, còn từng tiếp nhận đến gặp mặt thủ tướng Chu.
Vì thế Ô Đào liền bày ra một vẻ mặt hâm mộ, giọng điệu có chút ghen tị, nói: "Cha của cậu thật sự đúng là một người vô cùng vô cùng tuyệt vời đó."
Lúc này Lưu Hồng Ngọc đột nhiên lại xoay chuyển đề tài lên trên người của Ô Đào: "Mà Ô Đào nè, vậy đối với cha của cậu, thì cậu cảm thấy ông ấy là một người như thế nào, mà ông ấy hiện tại đang làm nghề gì vậy? Cậu có thể tiết lộ một chút cho mình được không?"
Ô Đào không chút do dự mà nói: "Xin lỗi cậu nhiều nhé! Bởi vì đáng tiếc là mình lại không có cha, cha mình đã mất từ rất lâu về trước rồi."
Trong lòng của Lưu Hồng Ngọc bỗng nhiên nổi lên một trận thương cảm và chua xót khó lý giải được, cô bé cứ thế mà nhìn chằm chằm vào Ô Đào rồi nói: "Hoá ra là như vậy. Xin lỗi vì đã hỏi cậu một chuyện mà cậu vốn dĩ không muốn nhắc lại một chút nào như thế nhé. Mình không có ý gì đâu, chẳng qua là buột miệng nên hỏi như vậy thôi. Cậu sẽ không vì chuyện này mà giận mình đấy chứ?"
Ô Đào bật cười, nói: "Tại sao mình lại phải giận cậu cơ chứ? Người ta nói người không biết thì không có tội. Cậu không những không biết về chuyện này, mà chuyện này căn bản cũng là sự thật hết ma.
Lý Kính Nguyên thở dài một hơi nhẹ nhõm, cười cười nói: "Cậu thật sự đúng là một người tốt mà. Sống trong một hoàn cảnh éo le như vậy chẳng trách cậu lại phải đi nhặt than đá để kiếm sống qua ngày."