[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 52 - Chương 52: Hương Thơm Va Dư Vị Của Những Viên Thịt Viên Chiên Giòn Rụm. (1)

Chương 52: Hương thơm va dư vị của những viên thịt viên chiên giòn rụm. (1) Chương 52: Hương thơm va dư vị của những viên thịt viên chiên giòn rụm. (1)Chương 52: Hương thơm va dư vị của những viên thịt viên chiên giòn rụm. (1)

Bé phát hiện ra, mình vậy mà cũng thực sự rất ưu tú đó nha, có những thứ các bạn học không biết làm nhưng mà bé lại biết. Điều đó cũng thật đáng để tự hào đấy chứ nhỉ?

Sau khi đã tan hết tất cả các tiết học của buổi sáng ngày hôm nay, thì các bạn trong lớp ai nấy cũng đều vội vã chạy đến nhà ăn, Ô Đào cũng chạy vội qua nhà ăn giếng như mọi người, hai cái khay hấp rất lớn được đặt ở trước cửa nhà ăn của căng tin trường, mấy cái túi lưới đầy màu sắc đều được chất thành một đống ở đó, mà ở bên trong mỗi cái túi lưới đó thì nghiễm nhiên chính là hộp cơm mà mọi người đã mang từ nhà theo, và đương nhiên là cũng có cái thì chỉ đơn giản là vải bọc mấy chiếc bánh bao hấp nóng hổi vừa thổi vừa ăn mà thôi.

Vào mùa đông, nhiệt độ ở ngoài trời phải nói là vô cùng vô cùng lạnh, lạnh đến mức cắt da cắt thịt, thẩm thấu vào từng thớ xương, và cũng chính là bởi vì như thế thế cho nên hơi thở của chúng ta khi thở ra sẽ tự nhiên tản ra một luồng khói trắng nóng hổi bốc lên nghỉ ngút trước mặt rồi hoà vào cùng với khoảng không trung vô tận.

Mà lúc bấy giờ, tất cả mọi người đều đang ồn áo náo nhiệt vây xung quanh đống đồ đó để kiếm tìm chiếc túi lưới của mình.

Mà Ô Đào bởi vì có dáng người thấp bé, cho nên tuy rằng bé cũng rất muốn chen vô đó để tìm cùng nhưng mặc dù bé đã cố gắng thử sức mấy lần, hết lần này đến lần khác tìm đủ mọi cách để chen vào, thì đến cuối cùng cũng vẫn là không thể chen nổi cái đám người đông như kiến vỡ tổ đó được, vậy nên bé đành chỉ có thể ngậm ngùi đứng ở bên ngoài mà ngơ ngác nhìn về phía ấy, chứng kiến cảnh từng người từng người một bước đến rồi lại từng người từng người một lần lượt rời đi với những cái hộp cơm nóng hổi trên tay, trong lòng của Ô Đào càng chất chứa nhiều thêm sự khẩn trương hơn gấp bội. Bé đang rất là đói!

Lúc này, Lý Kính Nguyên không biết chui từ đâu ra mà lại bỗng dưng đi tới bên cạnh của bé, nói: "Ban học Ô Đào này, hộp cơm của cậu có hình dáng và màu sắc như thế nào vậy, để mình giúp cậu đi lấy nó ve cho nhé. Bây giờ thời tiết đang rất là lạnh, cứ đứng chôn chân ở đây đợi mọi người lấy xong rồi mình mới đến lấy cũng chẳng phải là cách hay. Chi bằng hãy để mình tiện đường thì đi lấy luôn cho cậu cho."

Ô Đào giật nảy mình một cái, ngay sau đó thì ở trong lòng âm thầm nổi lên một trận kinh hãi, bé không thích Lý Kính Nguyên cho lắm, và vì thế cho nên bây giờ khi nhìn thấy Lý Kính Nguyên, bé liền không nhịn được nhớ tới những chuyện sau này, bé cảm thấy cậu ta làm như vậy rất rất là tồi tệ.

Vì vậy, bé vội vàng lắc đầu nhanh như cái chong chóng quay, tay xua xua loạn xạ ở phía trước, miệng thì từ chối nguây nguẩy: "Lý Kính Nguyên à, mình không cần, nhưng vẫn cảm ơn lòng tốt của cậu nhé, mình chờ lát nữa rồi đi lấy cũng được mà. Dù sao thì mình cũng đang rảnh rỗi, chẳng có việc gì làm cả, đứng như vậy cho giết thời gian, mình cũng không đói đến mức cần thiết phải có đồ ăn ngay như vậy."

Mặc dù bé đã nói đến thế nhưng Lý Kính Nguyên dường như vẫn nhất quyết muốn giúp bé đi lấy đồ nên nhanh chóng nói: "Bây giờ ở ngoài trời đang rất là lạnh, dường như có thể đóng băng tất cả mọi thứ, cho nên đồ ăn mà để thêm một lát nữa chắc chắn là sẽ bị nguội mất, như vậy thì chúng ta đâu thể thưởng thức được trọn vẹn hương vị thơm ngon vốn dĩ của nó chứ. Mình nói có đúng không nào? Vậy nên, cậu cứ để mình đi lấy giúp cho! Nhé!" Dáng vẻ của cậu ta rất kiên quyết, ánh mắt tối màu nhìn chằm chằm vào bé, Ô Đào bị nhìn đến không tự nhiên, cuối cùng lại đành phải nói ra màu túi lưới của mình. Lý Kính Nguyên nghe xong, liên chân trước nối bước chân sau vào tiến thẳng về phía trước, hoà vào cùng với đoàn người đông nghìn nghịt kia. Quả nhiên là lợi thế về thân hình, chẳng mấy chốc sau cậu ta đã lại đi ra bên ngoài, và tất nhiên là đã lấy được cả túi lưới của Ô Đào lẫn của cậu ta.

Ô Đào đưa tay ra nhận lấy chiếc túi, trong lòng đương nhiên cảm thấy rất biết ơn, cho nên liền cúi người một góc 45 độ, tư thế chuẩn chỉnh, giọng nói thể hiện đúng cảm xúc, chân thành nói: "Bạn học Lý Kính Nguyên, mình thật sự cảm ơn cậu rất nhiều!"

Lý Kính Nguyên bình thản đáp: "Thật ra thì cậu không cần nhất thiết phải khách khí với mình như vậy đâu, bởi vì nói thế nào thì mình cũng là thành viên của đội thiếu tiền phong mà, giúp đỡ các bạn học cùng lớp hay thậm chí là cùng trường cũng chỉ đơn giản là điều mình nên làm đúng với trách nhiệm của mình mà thôi."

Ô Đào nghe xong lại chẳng để tâm vào đầu, vẫn một lần nữa nói lời cảm ơn với Lý Kính Nguyên, sau đó mới ôm hộp cơm của mình và quay gót đi vào bên trong phòng học ngồi cho am người.
Bình Luận (0)
Comment