[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 51 - Chuong 51: Tai Nang Tre Duoc The Hiện Ở Trong Tiết Học Toán (3)

Chuong 51: Tai nang tre duoc the hiện ở trong tiết học toán (3) Chuong 51: Tai nang tre duoc the hiện ở trong tiết học toán (3)Chuong 51: Tai nang tre duoc the hiện ở trong tiết học toán (3)

Cậu lớn tiếng nhấn mạnh, bọn họ lại phảng phất như không nghe lọt vào tai, mom năm miệng mười, cái gì cũng có thể nói ra được.

Ô Đào bất tri bất giác cảm thấy rằng ánh mắt của Lý Kính Nguyên khi nhìn mình dường như có chút hung dữ và uất hận.

Bé đành phải coi như không thấy gì, hơi hơi cúi đầu xuống như đang tìm cách lẩn trốn khỏi ánh mắt đó.

Giờ ra chơi rất nhanh đã liền kết thúc, một lần nữa bước vào tiết học, tiết tiếp theo là môn toán, Ô Đào mở sách giáo khoa ra, bé căn bản là nhìn không hiểu mấy chữ đó là gì, nhưng mà cũng may là giáo viên dạy toán lại hay đọc đề bài.

Trước khi bắt đầu tiết học thì vẫn như thường lệ, đọc trích lời của chủ tịch Mao, mọi người đều cùng nhau đọc to "Không quên giai cấp khổ, nhớ kỹ huyết lệ thù", sau đó giáo viên toán học mới bắt đầu đọc đề bài: "Ở dưới ách xã hội cũ, đại đa số đất đai đã bị địa chủ, phú nông độc chiếm, hầu hết nông dân nghèo đều không có đất đai..." Cuối cùng mới vào vấn đề chính: " Đoàn viên của hợp tác xã nông nghiệp ngày đầu tiên cắt được mười bốn bó cỏ, ngày hôm sau cắt được tám bó cỏ, ngày thứ ba lại cắt được chín bó cỏ, hỏi đoàn viên trong hợp tác xã đó cắt được tổng cộng bao nhiêu bó cỏ?"

Giáo viên dạy toán vừa đọc đề xong, bên dưới liền truyền đến vài tiếng cười đùa, giáo viên liền gọi đại một bạn học nào đó đứng lên để trả lời, bạn học kia đương nhiên là không biết làm, trả lời bừa là 30 bó.

Giáo viên dạy toán bảo cậu ta đứng đấy, nhìn quanh lớp học, lại gọi Trình Văn Siêu ngồi bên cạnh Ô Đào đứng lên trả lời.

Trình Văn Siêu lớn tiếng nói: "Thưa cô, vị đoàn xã viên này ngày đầu tiên cắt được mười bốn bó cỏ, ngày hôm sau cắt được tám bó, ngày thứ ba là chín bó, chúng ta có thể thấy được anh ta rất làm biếng! Bài học rút ra là chúng ta phải biết đấu tranh với sự lười biếng, không được lười biếng! Mỗi ngày có thể cắt được mười bốn bó cỏ thì không thể cắt tám bó, cho dù là cắt chín bó cũng không được!"

Giáo viên im lặng nhìn Trần Văn Siêu, gật gật đầu, ý bảo Trình Văn Siêu ngồi xuống.

Lúc sau, ánh mắt của giáo viên dạy toán đảo qua các bạn học trong lớp một lượt, đại đa số đều sẽ ít nhiều tránh né đi ánh mắt của giáo viên, cuối cùng giáo viên nhìn trúng Ô Đào, liền nói: "Bạn học sinh mới tới ngồi ở phía sau kia, em tên là gì?"

Ô Đào vội đứng lên, trả lời, nói: "Thưa cô, em tên là Ô Đào ạ."

Giáo viên môn toán gật đầu: "Bạn Ô Đào, vậy mời em trả câu hỏi vừa rồi."

Giáo viên môn toán vừa dứt lời, trong lớp liền phát ra tiếng cười, có người còn nhanh chóng giơ tay lên: "Thưa cô, bạn Ô Đào vừa mới tới, bạn ấy không biết làm đâu!"

Có người còn hét lớn: "Bạn ấy ngay đến cả chữ còn không biết đọc, vừa mới đi học thôi thì làm sao mà biết trả lời hả thầy? Ha ha hai"

Lý Kính Nguyên cũng quay qua, nhìn chằm chằm vào Ô Đào.

Ô Đào cũng cảm nhận được điều đó, bé nhìn thẳng về phía trước mặt, lớn tiếng nói: "Thưa cô, ngày đầu tiên là mười bốn bó, ngày hôm sau là tám bó, ngày thứ ba là chín bó, mười bốn bó cộng thêm tám bó là được 22 bó, 22 bó cộng thêm với chín bó nữa là 31 bó, ba ngày tổng cộng cắt được 31 bó ạ."

Sau khi bé nói xong, có bạn học nghi hoặc, bối rối nhìn giáo viên, bọn họ không biết đúng hay sai, dù là học lớp 2, nhưng thật ra cũng chỉ mới học được nửa năm học mà thôi, nếu như không chú tâm vào học hành, trong đầu sẽ không khác gì một mớ hồ dán dính chặt mọi kiến thức đã học được lại với nhau, lung tung mọi thứ hết cả lên.

Và cũng có những học sinh học lực khá giỏi, vừa nghe liền biết Ô Đào đã tính đúng rồi, Lý Kính Nguyên cũng nghe ra được, nhíu mày mà nhìn Ô Đào.

Trong lòng Ô Đào thật ra cũng có chút thấp thỏm, bị nhiều bạn học nhìn chằm chằm như vậy, trong nháy mắt bé có chút lo lắng vì sợ mình tính sai ở chỗ nào đó.

Nhưng mà bé nghĩ đi nghĩ lại những gì mình nói, rất nhanh liền tự tin trở lại.

Bé đã từng cầm tiền đi mua kim chỉ và nước tương cho mẹ rồi, cũng từng bán than xỉ, tất cả bé đều là tính như vậy, cho nên môn toán ở trường chắc là cũng tính như vậy thôi.

Mà lúc này giáo viên dạy toán cũng có chút ngạc nhiên nhìn Ô Đào, trong chỗ lát liền mỉm cười hài lòng, nói: "Bạn Ô Đào đã trả lời hoàn toàn chính xác! Mọi người cho bạn ấy một tràng pháo tay đi nào!"

Khi giáo viên môn toán nói như vậy, mọi người đều có chút bối rối, nhưng mà cuối cùng cũng vẫn vỗ tay rất nhiệt tình.

Ô Đào ngồi xuống dưới sự tán dương của giáo viên và ánh mắt của các bạn học.

Lúc ngồi xuống, trên mặt bé vẫn còn nóng ran, nhưng trong lòng bé thì lại vô cùng vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment