Chuong 50: Tai nang tre duoc the hiện ở trong tiết học toán (2)
Chuong 50: Tai nang tre duoc the hiện ở trong tiết học toán (2)Chuong 50: Tai nang tre duoc the hiện ở trong tiết học toán (2)
Mạnh Sĩ Huyên: "Đi, để mình đưa cậu đến nhà ăn trước."
Vì thế Mạnh Sĩ Huyên dẫn Ô Đào đi đến một con đường nhỏ nằm ở bên trái của phòng học, vượt qua một đám đồ gỗ chất đống lại với nhau thì tới được sân sau, sân sau cũng không lớn lắm, có một cây lê ở trong góc tường, nổi bật trên nên gạch xanh, đi đến đầu sân sau có một loạt nhà gỗ nhỏ, không ít học sinh đang đứng chờ trước căn phòng kia, tranh nhau đặt túi lưới của mình vào trong cái giành to ở trước cửa phòng.
Hầu hết mọi người đều dùng túi lưới, bên trong túi lưới có hộp cơm, hộp cơm này đựng những món ăn thường ngày, sáng sớm thì mang đến đây, giữa trưa nhà ăn sẽ hâm nóng lại đồ ăn rồi đặt vào chỗ cũ, mọi người sẽ đến lấy.
Ô Đào cũng lấy túi lưới của mình ra, bỏ vào bên trong đó.
Mạnh Sĩ Huyên lại dặn dò Ô Đào phải tới sớm một chút: "Nếu như tới chậm, biết đâu chừng sẽ có vài thằng ôn con nào đó cố tình giả ngu, lấy hộp cơm của chúng ta ăn hết sạch, rồi quay đầu liền vỗ vỗ bụng nói xin lỗi, tôi lấy nhầm rồi, hay là cậu ăn của tôi đi, điều đó thật là đáng ghét!"
Ô Đào nghe những lời này, đoán là có thể Mạnh Sĩ Huyên đã gặp phải chuyện như vậy rồi, nhưng mà bé cảm thấy chưa chắc mình đã gặp phải chuyện như vậy, bởi vì bé cũng chỉ mang theo bánh bột bắp cùng với khoai lang, nhiều hơn thì là thêm được mấy cọng dưa muối, ai mà lại rảnh hơi đi để ý đến hộp cơm đạm bạc này của bé được cơ chứ.
Sau khi đặt hộp cơm xuống thì liền trở về phòng học, cũng sắp đến tiết học rồi, theo thường lệ thì tiết đầu tiên chính là tiết ngữ văn, lại còn phải học những chữ mới lạ. Ô Đào lấy ra vài tờ giấy vàng, bé tính sẽ dùng mấy tờ này làm giấy nháp, vừa nghe giảng, vừa viết thử mấy chữ đó lên giấy nháp, cố gắng để học thuộc được chữ đó.
Có lẽ là do hôm qua bé đã thử đọc trước bài mấy lần, cho nên hôm nay khi giáo viên giảng bài, có mấy thứ bé có thể hình dung được đại khái, nhưng tất nhiên là vẫn còn vô cùng mơ hồ.
Lúc đi học, khi giáo viên hỏi, đa số mọi người đều giơ tay, còn bé lại không dám làm vậy, cho dù bé cũng đã hiểu được đại khái ý nghĩa của nó nhưng đến cuối cùng vẫn là nhút nhát không dám giơ tay, dù sao bé cũng chỉ mới đến đây học được có mấy ngày, khi chưa biết chắc chắn câu trả lời thì bé sẽ không muốn làm trò cười cho người khác.
Sau khi hết tiết, các bạn học xung quanh đều nói chuyện rôm rả xôn xao với nhau, bé cũng nhanh chóng cầm sách giáo khoa lên xem lại, chỗ nào không hiểu thì hỏi lại Mạnh Sĩ Huyên, đa số các chỗ Mạnh Sĩ Huyên đều có thể trả lời bé rất trôi chảy, nhưng cũng có đôi khi gãi gãi đầu, nở một nụ cười gượng gạo, nói: "Xin lỗi nha, cái này mình cũng không biết, đợi lát nữa để mình hỏi giáo viên cho nhat"
Vậy thì cũng không còn cách nào khác rồi, Ô Đào nghĩ thôi thì đành phải chờ lần sau gặp giáo viên rồi hỏi vậy.
Vào giờ giải lao, không biết các bạn học trong lớp nói kiểu gì và về đề tài nào mà bỗng dưng lại nói đến Ô Đào, bọn họ hỏi lớp trưởng Lý Kính Nguyên về chuyện Ô Đào bị kiểm tra vệ sinh, Lý Kính Nguyên nhìn vào mắt Ô Đào, nói: " Đã nói là rửa sạch rồi, nếu như đã sạch, đương nhiên sẽ không bị ghi lại."
Tất cả mọi người đều là một mặt hỏi chấm khó hiểu, vây lại đòi xem tay của Ô Đào, Ô Đào kỳ thật không muốn cho người khác nhìn thấy đôi tay nứt ne đến ghê rợn người của mình, nhưng mà đằng nào thì cũng phải nhìn thôi, trong lòng tuy có hơi chút do dự, nhưng cuối cùng bé vẫn mạnh dạn dơ tay ra cho mọi người xem.
Sau khi nhìn thấy tay của Ô Đào, rất nhiều bạn học đều há hốc mồm kinh ngạc, đa số là đau lòng, thậm chí có người còn nói rằng mình có thuốc ở nhà, có thể mang đến cho Ô Đào dùng: “Cậu thoa thuốc này xong, sau vài ngày nhất định là sẽ ổn ngay thôi."
Ô Đào vốn dĩ cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng mà sau khi nghe được lời của bạn học nói như vậy, bé liền cảm thấy trong lòng nổi lên một cỗ ấm áp lạ thường.
Bé cũng bắt đầu nhận ra rằng những bạn học vây quanh bé này đơn giản cũng chỉ là tò mò mà thôi, chỉ là đơn thuần tò mò nên mới vây xem, kỳ thật cũng không có ý nghĩ gì khác, mọi người đều là người tốt cả.
Lúc này, Vương Vân Đức đột nhiên quay sang hỏi Lý Kính Nguyên một câu: "Lý Kính Nguyên, cha của cậu không phải cũng đi sàng than à, ông ấy có bị nứt tay không vậy?"
Vương Vân Đức vừa nói xong câu này, không ít bạn học trong lớp cũng đều tò mò mà nhìn qua phía đó. Lý Kính Nguyên mặt đỏ bừng lên, vội vội vàng vàng giải thích: "Cha của tôi là đi sàng than, dùng tay cầm sàng chứ không cần trực tiếp sờ vào, với cả ông ấy là làm việc đứng đắn, vốn dĩ không có giống nhau!"