Chuong 66: Nha cu (3)
Chuong 66: Nha cu (3)Chuong 66: Nha cu (3)
Ô Đào chỉ cảm thấy cả người như có một cỗ năng lượng bùng phát, bé ngồi ở chỗ đó, toàn thân cứng đờ nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào bác gái và bác trai.
Không được, nhất định không thể thế được, bất kể thế nào cũng không thể cho họ mượn căn phòng kia, sau khi cho mượn, nhất định sẽ không có chuyện lấy về được!
Lúc này, Ninh Diệu Hương nghe xong, hiển nhiên là không vui vẻ gì, chỉ nói: "Em nói anh chồng à, căn phòng kia của chúng tôi cũng để đặt đồ, mấy thứ đồ hỗn tạp, đều chất thành đống để bên đó, nhà gái người ta qua đây nhìn thấy, vạn nhất lại thấy ghét bỏ, làm cuộc hôn nhân này rối tung lên, chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm này đâu!"
Giang Duyên Sơn vừa nghe xong, lập tức nói: "Em dâu à, chuyện này em không cần nhọc lòng, em cứ yên tâm, đến lúc đó để bọn anh dọn dẹp một chút, rồi mang đồ đạc tới tây, thu dọn phòng ở này cho em xong xuôi, đến lúc đó em cứ quan sát thử đi, nhất định sẽ đẹp hơn so với bây giờ!"
Giang Hiểu Nguyệt cũng nói: "Đúng vậy, đều là người trong nhà, phòng ở của mình tất nhiên cũng nên nhanh chóng thu dọn, Diệu Hương, em đừng lo lắng về chuyện đó."
Nhưng mà Ô Đào nghe lời này xong, lửa giận trong lòng lập tức bùng nổ.
Nếu như trước kia bé chỉ là một đứa con nít, tất nhiên sẽ không suy nghĩ về chuyện này, Ô Đào bé làm sao biết được sự tình bên trong!
Nhưng khi bé nghĩ rằng mình không có phòng để ở, nghĩ đến bị người ta lấy mất rồi, quay đầu lại nhìn, cho dù có là tên ngốc bé cũng hiểu rõ.
Không phải rõ ràng bọn họ đang muốn chiếm lấy căn phòng này hay sao?
Ô Đào gấp đến độ cổ họng khô rát, bé nắm chặt tay, không nhịn được lớn tiếng nói: "Phòng ở kia con phải dùng, con muốn đi ngủ, không thể để cho người khác dùng."
Những lời này của bé quá đột ngột, âm thanh vừa phát ra, Giang Hiểu Nguyệt cùng Giang Duyên Sơn đều nhìn về phía bé.
Ô Đào lấy hết can đảm nói: "Căn phòng kia bây giờ đang đặt dụng cụ, nhưng bây giờ con đang đi học, bạn bè của con nói, bọn họ đều một mình một phòng, làm như vậy thì buổi tối học bài sẽ không quấy ray người khác, con cũng muốn một phòng của riêng mình." Sau khi bé vừa nói xong lời này, Giang Hiểu Nguyệt cười tiếng ra, lúc sau Giang Duyên Sơn cũng cười ha hả.
Sau đó, bọn họ tiếp tục nói chuyện cùng Ninh Diệu Hương, nhìn qua hoàn toàn không hề có suy nghĩ sẽ đáp lại Ô Đào.
Giang Hiểu Nguyệt: "Diệu Hương, chúng ta đều là người một nhà, một bàn tay không viết ra được hai chữ "Giang", chị đây là bà cô trong nhà, Duyên Tân đã dời đi mấy năm rồi, chuyện gì trong nhà chị cũng làm chủ, cả gia đình chúng ta giúp đỡ cho nhau, dù sao đây cũng là thời điểm quan trọng của Thế Quý, em nói thanh niên đầu hai mươi tuổi, cũng nên cưới vợ, em giúp đỡ để cho bọn họ thuận lợi cưới xin, nhìn lại vô cùng vui vẻ kết hôn, cả nhà đều hạnh phúc!"
Bà ta đã quen làm bà cô, ngày thường cũng không chẳng có tin tức gì tốt đẹp, bây giờ lại ít khi bình tĩnh, kiên nhẫn khuyên bảo Ninh Diệu Hương.
Ninh Diệu Hương còn chưa mở miệng, Giang Duyên Sơn lại bắt đầu nói: "Em dâu, bây giờ Thế Quý muốn kết hôn, thông gia bên kia kiểu gì cũng đến nhìn điều kiện nhà ở của chúng ta, mấy đứa trẻ đồng trang lứa bọn nó nói chuyện gì cũng rõ ràng khiến anh cũng run sợ, nếu như chỉ vì chuyện phòng ở mà làm cho cuộc hôn nhân này thất bại, anh thân làm trưởng bối, tội lỗi này thực sự rất lớn, em dâu nghĩ có phải không?"
Giang Hiểu Nguyệt cũng nói: "Còn không phải là vì lý do này hay sao, chị thân là trưởng bối, phải nghĩ đến thế hệ trẻ, đó mới là chuyện cần nghiêm túc, không thể để xảy ra bất cứ nghiệt nào!"
Ninh Diệu Hương cuối cùng cũng mở miệng, nhưng bà lại thở đai: "Không phải em không muốn, nhưng hai người nhìn xem, hai đứa nhỏ trong nhà, phòng ở này vẫn còn tác dụng, chuyện này không phải cũng không thuận lợi sao."
Giọng của Giang Hiểu Nguyệt lập tức trở nên lớn hơn: "Con cái có ích? Con cái nhà em mới bao nhiêu tuổi chứ? Còn nữa, nhà Duyên Sơn có hai đứa con trai, không phải nhà em mới chỉ có một đứa con trai thôi sao? Hai đứa con trai kết hôn ít nhất cần đến hai căn phòng, nhà em có một căn phòng là được!"
Ô Đào nhịn không được xen mồm vào: "Không tính cá nhân cháu sao?”
Giang Duyên Sơn trừng mắt: "Cháu nói cái gì vậy, nhóc con, cháu gả đi ra ngoài rồi, phòng ở là của Giang gia bọn ta, sao còn có thể cho cháu ở?"
Giang Hiểu Nguyệt cũng cười: "Nói thẳng ra là, nếu làm như vậy không phải là đang để người ngoài chiếm được tiện nghi sao?"
Thanh Đồng vẫn luôn ngồi xổm trước bếp lò đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Giang Hiểu Nguyệt và Giang Duyên Sơn, nói: "Bác trai, bác gái, không thể nói như vậy như vậy được, Ô Đào là em gái của cháu, sao em gái cháu lại được coi là người ngoài chứ?"