Chuong 65: Nha cu (2)
Chuong 65: Nha cu (2)Chuong 65: Nha cu (2)
Trong lúc bé âm thầm suy nghĩ nghĩ, người lớn bên kia đã bắt đầu nói chuyện.
Bác trai của bé Giang Duyên Sơn một bên nói chuyện một bên rút thuốc ra hút, bộp bộp, tàn thuốc rơi xuống mặt đất, làm cho khắp nơi trong phòng nhanh chóng tràn ngập mùi khói khét lẹt, hương vị này còn khó ngửi hơn cả mùi khét của bếp lò.
Ô Đào khó chịu, cổ họng ngứa ngáy, không nhịn được ho khụ khụ.
Giang Duyên Sơn kẹp điếu thuốc trong tay, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ô Đào một cái, sau đó mới nói: "Ô Đào bắt đầu học rồi à?"
Ninh Diệu Hương gật đầu: "Ừm, đang học."
Giang Hiểu Nguyệt ở bên cạnh lập tức nhíu mày: "Một đứa con gái, học hành cái gì chứ, chị cũng thật là, con bé lăn lộn mù quáng, chị còn nuông chiều nó nữa? Lại nói trong thời đại này, còn thời gian nào để học chứt"
Ô Đào vừa nghe, lửa nóng trong lòng "Cọ xát" liền nổi dậy.
Quả nhiên là bởi vì chuyện này mà tới!
Mặt bé đỏ bừng lên, trực tiếp đứng dậy lớn tiếng nói: "Bà cô a lúc ấy bà cô đi học, ba con có nói gì không ạ? Không phải bà cô biết chữ sao? Nhà chúng ta không thể thua kém mọi người được!"
Giang Hiểu Nguyệt vừa thấy vậy liền bực tức: "Này, này"
Cô ta đã quen với việc làm bà cô, trước nay Ninh Diệu Hương đều cung phụng bà ta, nào nghĩ đến cháu gái còn có thể chọc tức bản thân, trong giây lát cũng chưa kịp phản ứng lại.
Ô Đào: "Dù sao con muốn đọc sách, con phải được đọc sách!"
Giang Hiểu Nguyệt: "Cô nhìn xem, cô nhìn con bé chết tiệt kia, là cái dạng gì chứ!"
Giang Duyên Sơn thấy, cầm tẩu hút thuốc chạy nhanh tới ngăn bà ta lại: "Chị, có chuyện từ từ nói, chúng ta không thể so đo với một đứa trẻ được!"
Giang Hiểu Nguyệt: "Con nít cũng không thể ăn nói như vậy được!"
Bà ta vốn dĩ là bác của bé, ngày thường Ninh Diệu Hương đều cẩn thận nịnh bợ bà ta, Ô Đào nói chuyện như vậy với bà ta tất nhiên cô ta không chịu nổi.
Nhưng Giang Duyên Sơn lại lên tiếng: "Hôm nay chúng ta tới là để nói chuyện nghiêm túc, làm ầm ï làm gì!"
Giang Duyên Sơn vừa nói dứt lời, Giang Hiểu Nguyệt cũng nghĩ tới chuyện đó, trừng mắt nhìn Ô Đào một cái, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Vốn dĩ Ô Đào cho rằng việc này sẽ ầm ï lên, bé đã nghĩ kỹ rồi, ầm ï thì ầm ï, dù sao tuổi bé vẫn còn nhỏ, không sợ mất mặt, bé sẽ khóc, sẽ khóc, khóc cho toàn khu nhà nhìn, họ sẽ nói bác bé lo chuyện bao đồng, không cho bé đi học!
Kết quả nghe được lời này, vậy mà còn có chuyện lớn khác ư?
Lúc này, bé nghe thấy Giang Duyên Sơn nói: "Anh nói em dâu à, anh phải nói chuyện trọng đại này với em, chúng ta chỉ là đang thương lượng bàn bạc, đều là người một nhà cả, có chuyện gì thì ta cùng nhau thảo luận."
Ninh Diệu Hương nghe xong, biểu cảm trên mặt nhàn nhạt: "Bác trai, bác có chuyện gì, cứ nói đi."
Giang Duyên Sơn gõ gõ tẩu thuốc xuống mép bàn vài cái, rồi mới thong thả ung dung nói: "Em xem con trai thứ Thế Quý của nhà bọn anh không phải đang hẹn hò muốn cưới hỏi rồi sao, nhà gái người ta nói là muốn tới nhà bọn anh, quan sát một chút, em nói xem một nhà bọn anh mấy miệng ăn mà chỉ ở trong hai căn phòng như vậy, anh cả kết hôn dùng một phòng, bây giờ con thứ đang còn cùng bọn anh ngủ cùng nhau, con gái nhà người ta mà thấy nhất định sẽ chán ghét, cho nên anh nghĩ ——"
Nói tới đây, trên mặt ông ta xuất hiện sự thân thiết hiếm có: "Đến lúc đó để cho nhà gái qua nhà em, làm như vậy mặt anh cũng đẹp, con dâu thứ hai này cũng được sắp xếp ổn thoả."
Trong lòng Ô Đào đột nhiên trầm xuống.
Ngay lập tức bé đã hiểu rõ.
Đây là tới để cướp lấy phòng ở của bé!
Bộ phim tài liệu kia nói rất nhiều tin tức với Ô Đào, quá nhiều, tới mức vượt xa năng lực lý giải của bé, chẳng qua bé vẫn luôn cố gắng nhớ kỹ nội dung của nó.
Bé nhớ rõ có một phần đã từng nhắc tới về chuyện của bé, nói vốn dĩ căn nhà ở sân lớn có hai căn phòng, cuối cùng sau này lại chỉ còn một gian, chuyện này làm cho sau khi lớn lên bé và anh trai đều đã kết hôn, nhưng mà không có phòng để ở, bé phải chủ động ra ngoài thuê nhà trọ, sau này trở thành người lang thang.
Lúc ấy bé vẫn còn chưa hiểu rõ, chỉ biết rằng phòng ở trong nhà có thể phân thành hai phòng, không hiểu sao lại biến thành một phòng, bây giờ xem như bé đã hiểu rồi!
Hoá ra bác trai nhìn trúng phòng ở nhà bé, bây giờ ngoài miệng thì nói là dùng vào thời điểm cưới xin, thật ra khi đã dùng vào việc cưới xin, đến lúc đó người ta đã nhận định là gả vào đây thì sẽ ở trong căn phòng này.
Nếu nhà mình nói không đồng ý, người ta sẽ nói mình huỷ hoại hôn sự của con dâu họ, sẽ nói chúng ta không có lương tâm.
Còn về tương lai, người ta kết hôn còn phải sinh con, sinh con xong còn phải nuôi con, tóm lại là *thỉnh thần dễ đưa thần khó, phòng ở này đừng nghĩ tới chuyện quay về được!
*Thỉnh thần dung dị tống thần nan - 请神容 易送神难 - (tục ngữ, mời thần đến dễ, tiễn thần đi thì khó hình dung có một số thế lực mời đến thì dễ, mời đi thì khó)