Chuong 68: Dai hoi the thao (1)
Chuong 68: Dai hoi the thao (1)Chuong 68: Dai hoi the thao (1)
Thanh Đồng: "Mẹ, mẹ nhìn Ô Đào lợi hại chưa kìa, đây chính là bà cô tương lai của nhà chúng ta."
Ninh Diệu Hương nhất thời cũng không nói được gì, cuối cùng nói: "Nếu không phải ba các con đã sớm không còn, làm sao mẹ đến nỗi phải chịu tức giận như vậy!"
Ô Đào nói: "Mẹ, thật ra con có một cách."
Ninh Diệu Hương: "Cách gì?"
Ô Đào: "Phòng ở này, bọn họ muốn cưới xin, sau khi cưới xin, nhất định họ sẽ phải dùng nó, điều này không cần phải nói cũng biết, ai cũng chẳng có thể dấu diếm cho chúng ta, nếu muốn phòng ở của mình, thì không riêng gì việc chúng ta có đồng ý hay không, còn phải xem hàng xóm, cho nên con nghĩ, chúng ta có thể mời vài người trong khu nhà giúp mình chủ trì công đạo, nói chuyện này một chút? Nếu trong mọi người trong khu nhà cũng cảm thấy, không thích hợp để cho người ngoài tiến vào ở, sau đó chúng ta đã có chỗ dựa vào, dù có từ chối cũng tự tin hơn, bọn họ dám bắt nạt mình, nhưng lại không dám đắc tội với cả đám người trong khu nhà mình." Cách này, Ô Đào cũng từ từ nghĩ ra, bởi vì bé nhớ rõ rằng lão gia tử của Hồ Gia ở gần ngõ nhỏ kia qua đời, ba người con trai chia nhà, thiếu chút nữa làm ầm ï hết cả lên, cuối cùng vẫn nhờ người trong khu nhà cùng nhau chủ trì công đạo, giúp đỡ làm người hoà giải mới có thể giải quyết ổn thoả chuyện này.
Thanh Đồng vừa nghe xong cũng liên tục gật đầu: "Đúng vậy, việc này có thể nhờ người trong khu nhà chúng ta ra mặt, hỏi ý kiến bọn họ một chút! Đặc biệt là nhà Huân Tử, nhà Huân Tử ngay cạnh nhà chúng ta, nếu như cách vách thay đổi người gây ra tiếng động, nhất định sẽ ảnh hưởng tới bọn họI"
Nếu chính phủ trực tiếp ra mặt thay đổi người, nhất định chẳng ai có thể nói gì nữa, nhưng mà nếu là loại động thái ngầm này, hoàn toàn có tư cách nói!
Ninh Diệu Hương nghe xong, nhíu mày nửa ngày, cắn răng nói: "0 Đào nói có lý lắm, cứ làm như vậy đi, chúng ta không đếm xia tới nữa, mua chút đồ tốt mời mọi người trong khu nhà ha ha, cầu bọn họ giúp một chút, việc này không chuẩn là có thể đi qua rồi."
Đêm đó, hiếm khi Ninh Diệu Hương bình tĩnh nói chuyện cùng hai đứa nhỏ, cả nhà cứ như vậy nằm trên giường, bàn bạc chuyện trước mắt, điều này làm cho Ô Đào lờ mờ cảm thấy, anh trai Thanh Đồng đã trưởng thành, dường như ngay cả bản thân cũng trưởng thành.
Trước kia, trong tiềm thức vẫn luôn cảm thấy bản thân là một đứa trẻ, trong nhà mẹ chính là trời cao, không ai vượt qua được.
Vậy mà bây giờ đột nhiên bé hiểu ra rằng, mẹ một thân một mình chống đỡ cái nhà này cũng không dễ dàng gì, bà gặp phải rất nhiều chuyện mà ngay cả bản thân cũng không tưởng tượng được.
Ví dụ như việc đi học, chuyện này nhất định có rất nhiều khó khăn, bản thân c11ô muốn đi học, nếu muốn đi học mẹ phải tìm cách giải quyết những khó khăn đó, nhưng mà bản thân bé nghĩ đến là khóc nháo, chống chọi ngoan cố.
Việc này làm cho bé hổ thẹn, cũng càng làm bé hạ quyết tâm, bản thân cần phải nỗ lực, nỗ lực giữ được căn phòng kia, cũng nỗ lực học tập, thay đổi cuộc sống của mẹ và anh trai.
Nghĩ như vậy, bé liền bắt đầu cân nhắc những người trong khu nhà.
Khu nhà này của họ, bé từng nghe một người già nói qua, nghe nói thời dân quốc đã từng là nhà của một vị uỷ viên lớn trong chính phủ dân quốc, sau đó vào những năm 1940 lại được một vị quan chức quan trọng tỉnh Hà Bắc mua lại, mãi cho đến sau khi giải phóng, căn nhà này vốn dĩ từ một tứ hợp viện ba lối vào bị phân chia thành ba bộ phận, sân của bọn họ chỉ là một chỗ sân nằm sát đường thuộc trong đó, cách bố trí của khu nhà này không giống với sân chính thống của tứ hợp viện, mà là hai dãy nhà quay mặt vào nhau như vậy.
Hình ảnh minh hoạ của một tứ hợp viện - lối xây nhà có từ 3000 năm trước thời Tây Chu.
Trong sân tổng cộng có sáu hộ gia đình, mình gia đình mình chiếm hai căn phòng, bên tay phải nhà mình là Lục gia, cũng chính là nhà Huân Tử, nhà bọn họ trước kia từng sống trong tứ hợp viện của riêng họ, sau đó căn nhà kia bị chính phủ Đông Thành nhìn trúng, bồi thường một ít tiền, an bài cho cho bọn họ đến đây, cho bọn họ bốn căn phòng.
Còn lại bên tay trái là Hồ gia có ba người con trai, chỉ là con cái còn nhỏ, chỉ có một căn phòng, cuộc sống khó khăn.
Về phần đối diện, là nhà ông Phan, hai vợ chồng già không có con, có được một căn phòng, gần nhà bọn họ là một lão biên tập viên của nhà xuất bản, có hai đứa con trai, đều đã đi làm, vị biên tập kia ngày thường ít nói, chẳng bao giờ chú ý tới người xung quanh.
Xa xa phía đông đối diện còn lại là Phúc gia, người Phúc Gia làm việc cẩn thận, nhiều quy củ, nghe nói trước kia vô cùng giàu có, chẳng qua bây giờ không được nữa, người đàn ông đứng đầu là Phúc Thuy Thành, là một kẻ say rượu, đầu trọc, thường xuyên uống đến mức say không còn biết gì.