Chương 69: Đại hội thể thao (2)
Chương 69: Đại hội thể thao (2)Chương 69: Đại hội thể thao (2)
Sau một lần như vậy, Ô Đào cố gắng suy nghĩ, lão biên tập họ Hồng kia nhất định không được, không giúp được gì, Phúc gia cũng không phải người thích quản, thật ra dù ông Phan là người có lòng dạ cổ hủ, nhưng không chừng có thể giúp được, còn có nhà Huân Tử hoà thuận, có lẽ có thể nói vài câu.
Bé nghĩ tới nghĩ lui, chỉ ngóng trông việc có thể giữ được căn phòng này.
Bé biết về sau nhà sẽ trở nên đặc biệt quý giá, đặc biệt là căn phòng nhà bé này, chỉ mất mười phút đi bộ là đến vườn Cảnh Sơn, vườn Cảnh Sơn đó chính là vườn sau của Cố Cung, nhiều nơi quý giá, về sau giá cả sẽ vô cùng đắt đỏ.
Nếu trong nhà có thể giữ lại một căn phòng này, chẳng sợ bản thân vẫn học hành không nên thân như cũ, nhưng tóm lại còn tốt hơn cả bộ phim phóng sự kia.
Cứ miên man suy nghĩ như vậy, cuối cùng bé cũng chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, những cảnh tượng đó trong phim phóng sự xuất hiện từng đoạn nhỏ, làm bé không thể sống yên ổn. Ngày hôm sau còn sớm Ô Đào đã thức dậy đi nhặt lõi than đá, Thanh Đồng cũng di theo, nhặt lõi than đá trở về thì Ninh Diệu Hương đã nấu xong cơm, ba người cùng nhau ăn.
Vào lúc ăn cơm, Ninh Diệu Hương nói ra tính toán sắp tới, bà nói trong nhà còn có phiếu tích góp thực phẩm phụ phẩm, định nhờ người mua mấy hộp thuốc lá, đến lúc đó cho phân phát cho mọi người, để mọi người giúp đỡ nói một câu.
Thanh Đồng nghĩ nghĩ: "Con sẽ nhìn xem đơn vị bọn con có cái gì, nếu có con sẽ nghĩ cách lấy nó."
Ninh Diệu Hương rất có chút vui mừng: "Tốt rồi."
Lại khen nói: "Vẫn là đi làm tốt nhất, đi làm, cho dù là công nhân tạm thời, tốt xấu gì cũng là người bên trong, tin tức linh thông, có chuyện gì cũng có thể nói vài câu!"
Lúc này khó tránh khỏi lại dông dài Ô Đào vài câu: "Con nói con một hai phải đi học, dùng vào việc gì, đến bây giờ cũng không thấy con nhận biết được mấy chữ."
Ô Đào cũng không thèm để ý, dù sao chỉ cần mẹ bé còn để bé đi học, bé đã thấy đủ, cho dù giông dài, cứ tự nhiên, dù sao cũng không rớt miếng thịt nào. 火火火火火火火火火火火大
Trên đường đi tới trường, Ô Đào vẫn nhọc lòng chuyện trong nhà như cũ, lúc này bé không khỏi nhớ tới rất nhiều chuyện khi còn nhỏ.
Bé nhớ rõ, lúc còn rất nhỏ, Giang Hiểu Nguyệt thường lớn tiếng nói chuyện, hoạnh hoẹ với mẹ, nói mẹ không nấu được cơm, không làm được việc nhà, còn chỉ vào cái ly trong nhà mà nói lâu lâu phải lau dọn nó, sao có thể không chú ý giống em như vậy.
Khi đó dường như mẹ cũng không nói được gì, chỉ cúi đầu nghe, thậm chí còn nở nụ cười làm lành với Giang Hiểu Nguyệt, quay đầu lại, mẹ bé dù buồn bã nhưng cũng chỉ dám nói một mình.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Những việc này, ở trong mắt bé, tuy cảm thấy không đúng, nhưng muốn nói không đúng chỗ nào, thì bé không thể nói ra.
Bây giờ đột nhiên bé đã hiểu rồi.
Cái này không phải là đang bắt nạt người ta saol
Bắt nạt bé không có ba, không có trụ cột gia đình, biết mẹ bé phải một mình gồng gánh hai đứa nhỏ là bé và anh trai nên không dám gây chuyện thị phi, có chuyện gì không phải còn đến nhờ vả bà cô và anh chồng hay sao, cho nên bà ta mới có thể đặc biệt kiêu ngạo, quả thực là bò đến trên cổ người ta i phân.
Thật là càng nghĩ càng tức giận.
Cứ như vậy mãi cho lúc đến trường học, hôm nay người kiểm tra vệ sinh chính là Lý Kính Nguyên và hai người nữa, hôm đó không có uỷ viên vệ sinh Nhiếp Chính Phương nên lúc kiểm tra vệ sinh, cũng chỉ nhìn nhìn rồi cho bé đi qua.
Ô Đào trước tiên mang hộp cơm để ở nhà ăn, sau đó mới tiến vào phòng học.
Tiến vào phòng học liền thấy bạn bè ríu rít thảo luận, bộ dáng dường như rất hưng phấn, bé hơi khó hiểu, Mạnh Sĩ Huyên bên cạnh liền bắt đầu nói cho cô: "Cậu không biết sao, sắp mở đại hội thể thao!"
Đại hội thể thao?
Mạnh Sĩ Huyên biết bé không hiểu, liền giải thích: "Đúng vậy, trường học chúng ta mỗi năm đều có một lần đại hội thể thao mùa đông, nếu có thể lấy được giải, còn có tiền thưởng đấy!"
Vừa nghe thấy tiền thưởng, đôi mắt Ô Đào liền sáng lên: "Đưa tiền phải không?"
Mạnh Sĩ Huyên cười rộ lên: "Đúng vậy, đưa tiền."
Ô Đào: "Cho nhiều hay ít vậy?"
Mạnh Sĩ Huyên: “Cái này mình cũng không rõ lắm, thứ tự không giống nhau thì tiền thưởng không giống nhau, lần trước Vương Tĩnh Huy được giải bốn môn bóng bàn, hình như được cho ba tệ?"
Ba tệ? Ô Đào lập tức hứng thú: "Vậy mà những ba tệ lận!"
Mạnh Sĩ Huyên đã nhìn ra Ô Đào muốn tham gia, liền nói: "Cái này phân thành vài hạng mục, mọi người chú ý nhất chính là thi đấu bóng bàn, có điều cậu sẽ đánh bóng bàn sao?"
Ô Đào thất vọng nói: "Minh sẽ không đánh được bóng bàn."