Chuong 71: Dai hoi the thao (4)
Chuong 71: Dai hoi the thao (4)Chuong 71: Dai hoi the thao (4)
Ô Đào vẫn còn muốn từ chối, Vương Bồi Hâm đã vỗ bộ ngực nói: "Hôm nay anh đây mời khách, hai bạn học nữ đây cần phải cho anh đây mặt mũi, ta đây không gặp không về!"
Mạnh Sĩ Huyên cười rộ lên, Ô Đào cũng không nhịn được mà cười tươi.
Vì thế bé cũng lấy hộp cơm của mình, đặt trong ngăn bàn, sau đó đi theo Vương Bồi Hâm và Mạnh Sĩ Huyên ra ngoài, trên đường bé không nhịn được nói: "Chúng ta tùy tiện ăn một chút là được, nhưng ngàn vạn lân đừng tiêu pha."
Mạnh Sĩ Huyên: "Chúng mình đi Hợp Nghĩa Trai ăn gan xào đi, lại thêm mấy cái bánh bao, gan xào một tệ 5-1 bàn, mấy người chúng ta, tám tệ đảm bảo ăn nol"
Vương Bồi Hâm: "Thật tốt, hợp lại vẫn là tiết kiệm tiền cho mình."
Ô Đào vừa nghe xong: "Cần tám tệ ư?"
Nhiều như vậy!
Mạnh Sĩ Huyên bắt lấy tay bé, cố ý nghẹn cười nhỏ giọng nói: "Không việc gì, anh ta có tiên mà." Ô Đào thấy bé nói như vậy, không hé răng nữa, đột nhiên bé ý thức được, đối với bọn họ mà nói, tám tệ có thể là tùy tiện mà thôi, vậy mà bản thân phải cố gắng hai ngày ba ngày nhặt lõi than đá mới có thể kiếm được tám tệ.
Vương Bồi Hâm đừng nhìn anh ta làm thầy thể dục, to con, nhưng là người linh hoạt, anh ta vừa nhìn liền hiểu được, cười nói: "Ô Đào, hôm nay quả thực là nhờ có em, em dũng cảm báo danh, khích lệ nữ sinh khác, bằng không công việc uỷ viên thể dục này cũng khó làm, đây là điều nên làm mà."
Ô Đào đương nhiên hiểu rõ lời anh nói, thật ra cũng là để bản thân đừng nghĩ nhiều.
Bé liền nói: "Hoàn cảnh nhà em không tốt, quả thật rất ít khi ăn cơm ở bên ngoài, hôm nay nhờ hai người cả, em cũng cảm ơn anh."
Đây là lời nói thật, nhưng mà loại lời nói thật này, kỳ thật không dễ gì mà nói ra, thừa nhận gia cảnh của mình không tốt, đối với mấy đứa trẻ ở độ tuổi như bé là điều rất khó.
Đừng nhìn họ chỉ là một đứa con nít, trong lòng họ sẽ luôn có một thứ gọi là lòng tự trọng.
Lúc Ô Đào chợt nói như vậy, cũng cảm thấy trên mặt nóng bừng, chẳng qua sau khi nói ra được, bé liền cảm thấy khá hơn nhiều. Đúng rồi, nghèo cũng không phải tội gì, không có gì mà phải mất mặt, bé giấu diếm suy nghĩ, một hai bắt người khác phải chăm sóc tâm trạng của bé, nó chẳng có ý nghĩa gì cả, tốt hơn là nên thừa nhận trực tiếp.
Sau khi Ô Đào nói như vậy, Vương Bồi Hâm cười nói: "Bạn học Ô Đào, thật ra chúng ta đều là con cháu của giai cấp vô sản, hoàn cảnh nhà ai cũng không tốt lắm. Chỉ là tôi có một chút tiền tiêu vặt, lấy ra, bạn học chúng ta cùng nhau ăn chút gì đó ngon ngon, đây là điều nên làm!"
Mạnh Sĩ Huyên bên cạnh cũng nói: "Đừng nói mấy lời thế nữa, hôm nay phải đổ máu, mời chúng tôi ăn thật ngon miệng!"
Vương Bồi Hâm cười nói: "Được! Di thôi, bạn học Ô Đào muốn ăn gì nào, mau chóng mở miệng!"
Vài người nhanh như chớp đổ xô tới cửa sau đường cái, trước kia cửa sau đường cái này vô cùng náo nhiệt, ước chừng có đến hàng trăm cửa hàng, cửa hàng điểm tâm, cửa hàng quả khô cùng các loại ăn vặt, gần đây cuộc sống thay đổi ít nhiều, trở nên thưa thớt hơn, nhưng mà vẫn có một vài cửa hiệu vẫn mở như cũ, dù sao người ta cũng ưu tiên đồ ăn, ai ăn hay đến ăn lúc nào cũng được. Vương Bồi Ham mang theo Mạnh Sĩ Huyên và Ô Đào, một hơi chạy tới Hợp Nghĩa Trai, sau khi tiến vào, Vương Bồi Hâm rất vui sướng, muốn ba phần gan xào, mười hai cái bánh bao: "Chúng ta mỗi người bốn cái bánh bao."
Mạnh Sĩ Huyên: "Đừng, lấy nhiêu như vậy làm gì, ăn không hết sẽ lãng phí."
Vương Bồi Hâm trừng mắt: "Bốn cái bánh bao ma ăn không hết?"
Mạnh Sĩ Huyên: "Cậu cho rằng chúng tôi là tên ngốc chỉ biết ăn giống cậu sao, chúng tôi mỗi người hai cái là đủ rồi."
Ô Đào cũng vội nói: "Đúng vậy, chúng tôi không ăn hết nhiêu như vậy đâu."
Vương Bồi Hâm gãi gãi đầu: "Như vậy đi."
Vì thế gọi 8 cái bánh bao, 3 phần gan xào, lại muốn tí nữa sẽ ăn tiếp.
Ô Đào biết gan xào, trước kia Ninh Diệu Hương cũng từng làm, có điều trong lòng bé vẫn luôn nghi ngờ gan xào bên ngoài và mẹ làm không giống nhau, bây giờ gan xào lên đây, chỉ thấy màu sắc nước canh kia so với gan xào mẹ làm đậm hơn, tỏa ánh sáng lấp lánh, vừa thấy đã khiến cho người ta muốn ăn ngay.
Vương Bồi Hâm mời mọi người nhanh chóng ăn, Ô Đào cắn một miếng, bên trong chắc là bỏ gan, cũng bỏ cả ruột, hương vị rất đậm đà, ăn rất ngon.
Ăn một miếng gan xào, lại cắn một miếng bánh bao thịt, thật là thỏa mãn.
Lúc này Mạnh Sĩ Huyên cũng đói bụng, mọi người mau chóng ăn, rất nhanh trán họ đã đổ đầy mồ hôi.
Vương Bồi Hâm: "Nhà hàng này mình thường xuyên tới, trước kia ba mẹ mình đều đi làm, trong nhà không có ai quản tới, mẹ mình sẽ đưa cho mình 5 tệ để tới nơi này ăn."