[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 72 - Chuong 72: Bao Ve Can Phong (1)

Chuong 72: Bao ve can phong (1) Chuong 72: Bao ve can phong (1)Chuong 72: Bao ve can phong (1)

Mạnh Sĩ Huyên: "Mình còn tưởng rằng ngày thường cậu chỉ biết ăn màn thầu trắng chấm đường thôi cơ, còn biết tới đây ăn cái này."

Vương Bồi Hâm: "Cậu cho rằng mình là đứa ngốc al

Hẳn là Mạnh Sĩ Huyên và Vương Bồi Hâm rất thân, phỏng chừng cũng là do lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cứ thế vừa trêu ghẹo nói chuyện, chờ khi ăn xong rồi, vào trời lạnh mà ăn đến mức chóp mũi cũng đổ mồ hôi.

Đây là lần đầu tiên Ô Đào ăn gan xào chính tông, còn có bánh bao nhân thịt hấp xốp mà dai dai kia nữa, thật đúng là một phen được mở mang kiến thức, cảm thấy thỏa mãn vô cùng, còn cảm động muốn chết.

Bé nghĩ Mạnh Sĩ Huyên rất tốt, Vương Bồi Hâm cũng khá tốt, mời bé ăn đồ ăn ngon như vậy.

Lại suy nghĩ tới việc sau này bé nhất định phải nỗ lực kiếm tiền, để tiền cho mẹ và anh trai ăn món gan xào chính tông này, còn có bánh bao thịt hấp, đến lúc đó nhất định bọn họ sẽ rất vui vẻ.

Sau khi ăn gan xào xong rồi, Vương Bồi Ham và Mạnh Si Huyên lại chạy tới cửa hàng thực phẩm phụ ở bên cạnh nhà hàng nhỏ, nơi đó có thể thuê sách nhỏ, hai xu một quyển, đương nhiên là người ta không cho phép mọi người đổi xem.

Vương Bồi Hâm một hơi thuê tận mười quyển, chia cho Mạnh Sĩ Huyên và Ô Đào mấy quyển: "Các cậu tùy ý cầm lấy đọc đi, ngày mai chúng ta trao đổi, ngày mốt mang đi trả lại."

Ô Đào nhìn quyển sách nhỏ kia: "Mình còn chưa biết nhiêu chữ đâu."

Mạnh Sĩ Huyên: "Không sao cả, xem nhiều sẽ biết được thôi, đợi lát nữa tan học chúng ta xem cùng nhaul"

Ô Đào: "Được."

Có điều vào buổi chiều, vốn dĩ cũng chẳng có thời gian để xem, bây giờ Ô Đào rất tham lam, bé muốn biết thêm nhiều chữ hơn nữa, ở nhà bé không có người để hỏi, ở trường học có thể hỏi bạn bè, cũng có thể hỏi thầy cô, cho nên bé rất quý trọng cơ hội này.

Bé còn nhớ kĩ ở trong quyển é công chúa Bạch Tuyết 》 kia nhìn được mấy chữ, sau đó dựa vào ký ức viết ra đem tới hỏi Mạnh Sĩ Huyên.

Mạnh Sĩ Huyên không cảm thấy kỳ quái khi bé hỏi mấy cái này, chỉ chăm chăm nói cho bé hiểu.

Bé tự chép lại mấy lần, sau đó thầm ghi nhớ vài lần, bản thân cố gắng nhớ kỹ.

*xxx*xxxXx*k*xx*k*xxxk*k*x%x*%

Vào lúc bé bước ra khỏi trường học, tâm tình của bé trở nên nhẹ nhàng vui sướng, bé cảm thấy bản thân có tiến bộ, quan hệ với bạn học cũng không tồi, nơi này mọi người đều rất tốt, có điều trong lúc đi trên đường, bước chân dần trở nên chậm rãi trầm trọng.

Bé nhớ tới tình cảnh của nhà mình, cũng nhớ tới chuyện phiền toái với bà cô và bác trai.

Chuyện này trong nháy máy khiến cho bé có cảm giác hoài nghi việc bản thân nháo nhào muốn đi học, thật sự là đúng đắn sao?

Trong nhà rất nghèo, mẹ và anh trai làm việc rất vất vả, thậm chí ngay cả bà cô và bác trai đều có thể bắt nạt nhà mình, nhưng mà bản thân lại làm ầm ï đòi đi học, sau khi đi học lại đi theo bạn học đi ăn gan xào và bánh bao thịt hấp, đây hẳn là bé đang hưởng thụ cuộc sống sao?

Bé áy náy, thậm chí còn hơi có cảm giác tội ác.

Bé hít một hơi thật sâu, hít khí lạnh chạng vạng mùa đông vào miệng, làm bé bị sặc đến nỗi giọng nói giống như bị dao đâm, bé cố gắng xem nhẹ loại cảm giác này, tự nhủ bản thân rằng mình đã đúng .

Đi học, phải đúng lúc, đó mới là hy vọng duy nhất.

Về đến nhà, trước tiên bé cõng sọt tre lên đi ra ngoài nhặt lõi than, nhặt cả đêm rồi lại chạy vê nhà, ai biết vừa đến nhà liền nghe được tiếng nói chuyện trong phòng, âm thanh còn rất lớn.

Bé lập tức hiểu ra, chạy nhanh tới đẩy cửa đi vào.

Đi vào, liên thấy có không ít người trong nhà, bà cô và bác trai rất tự nhiên, ngoài ra còn có hàng xóm Phan gia, ba mẹ Huân Tử, mẹ Thuận Tử, còn có bà của Thuận Tử.

Mà mẹ mình đang ngồi ở đầu giường cúi đầu lau nước mắt.

Ô Đào vừa tiến vào, bà cô Giang Hiểu Nguyệt của bé liền đột nhiên lớn tiếng nói: "Con bé Ô Đào này đã trở lại rồi, không phải con bé nhặt lõi than đá thôi sao, thấy rõ ràng bản thân là ai, chỉ là một con bé nhặt lõi than đá, còn nghĩ tới việc đi học, bây giờ còn nói muốn phòng của riêng mình, tôi khinh, sao mày không thử đi tiểu rồi soi gương mà xem? Giang gia chúng tôi có loại người như vậy sao? Mày không nhìn xem ba mày ——"

Bà ta nói đến đây, Ninh Diệu Hương bên cạnh đột nhiên giống như phát điên, tiến lên đấm về hướng tới Giang Hiểu Nguyệt: "Tôi không sống nữa, tôi không sống nữa! Bà đừng nhắc tới tên Giang Duyên Tân kia nữa, đời này của tôi theo hắn chịu đủ rồi, tôi bị hắn hại quá khổ rồi!"

Giang Hiểu Nguyệt trợn tròn mắt, bà ta là chị chồng, chị chồng chính là gần nửa mẹ chồng, sao cô ta có thể cư xử như vậy!
Bình Luận (0)
Comment