Chuong 73: Bao ve can phong (2)
Chuong 73: Bao ve can phong (2)Chuong 73: Bao ve can phong (2)
Ô Đào thấy vậy cũng khóc một tiếng, vừa khóc vừa đi tới ôm lấy Ninh Diệu Hương: "Mẹ, mẹ không sao chứ, mẹ không sao chul Con mặc kệ, dù sao căn phòng kia con phải dùng, con không cho người khác, đó là căn phòng của nhà chúng tôi, ba không ở nhà, người khác liền muốn tới cướp phòng ở của chúng tai"
Chuyện gì đi nữa mọi người cũng đều nghĩ đến mặt mũi, dù sao cũng chỉ là một cái ngõ nhỏ, không đến mức phá bỏ tầng lớp, có điều Ô Đào mặc kệ, Ô Đào phải nói cho rõ.
Ô Đào vừa thốt ra lời này, sắc mặt Giang Hiểu Nguyệt và Giang Duyên Sơn liền thay đổi, trên mặt những người khác cũng đều hiện lên vẻ xấu hổ.
Giang Duyên Sơn bực tức: "Con nhóc thối, mày nói cái gì vậy!"
Ô Đào dậm chân, lau nước mắt khóc lớn: "Mẹ cháu bị các người làm cho tức điên, nếu để mẹ cháu tức giận mà xảy ra chuyện, cháu sẽ bất chấp tất cả, chúng ta không ai được yên đâu, cháu muốn đi tố cáo mấy người!"
Hai chữ "Tố cáo" này ai mà chẳng sợ, Giang Duyên Sơn và Giang Hiểu Nguyệt nghe xong thì trong lòng đều trầm xuống.
Ninh Diệu Hương ở bên cạnh vừa nghe con gái nói như vậy, cũng thuận thế nhắm mắt, trực tiếp ngã xuống.
Té xỉu là tốt nhất, một khi té xỉu thì chẳng thể nhận lời cái gì nữa, ai cũng đừng nghĩ sẽ cướp được, con gái đang tỉnh, cũng không phải dễ nói chuyện, dù sao con cũng đừng bực tức, tức giận mà nói chính là một đứa bé không hiểu chuyện.
Ninh Diệu Hương tức giận như vậy, Thanh Đồng lập tức túm lấy que cời đang cháy bên cạnh lên, que cời lửa kia vẫn luôn đặt ở trong bếp lò, bây giờ cái đầu nhòn nhọn chỉ toàn là tàn đỏ rực.
Thanh Đồng bắt chước mấy tên khùng điên lớn tiếng nói: "Mẹ tôi bị các người bức điên, các người còn mắng em gái tôi, tôi liều mạng với các người!"
Nói xong liên đi về phía trước.
Đương nhiên, hàng xóm chung quanh nhanh chóng chạy tới ngăn cản.
Bà cô bên kia đã sớm tức giận đến không thở nổi, bà không nghĩ tới toàn bộ gia đình này đều không có quy củ gì cả, đây là đang ném mặt mũ của bà ta xuống mặt đất rồi hung hang dam dapl
Giang Duyên Sơn thì không như thế, cho dù Giang Duyên Sơn có tức giận, nhưng ông ta còn để ý tới chuyện phòng ở, ông ta liền hét lớn: 'Nhóc con mày gao cái gì mà gào, một người chưa đủ lông đủ cánh như mày còn dám cùng người lớn phân cao thấp à, mày giỏi lắm rồi"
Lúc này, Thuận Tử ở bên cạnh đột nhiên nói: "Làm gì vậy, làm gì vậy, đây là khu nhà của chúng tôi, đừng cho mấy tên ngu ngốc này tới!"
Giang Duyên Sơn bùng nổ: "Đây là phòng của Giang gia chúng tôi!"
Ô Đào thấy vậy, reo lên: "Đây là phòng tôi, đây là phòng tôi, tôi còn phải sử dụng nữa, tôi không cần phòng đã dùng để cưới vợ, tôi không có ba, mẹ tôi mang theo anh em tôi sinh sống, các người cướp phòng của chúng tôi, các người bắt nạt chúng tôi!"
Bé cảm thấy khí thế của mình còn chưa đủ, nghẹn đủ rồi la lớn: "Các người ai dám chiếm phòng của tôi, tôi sẽ không để mấy người được yên ổn đâu!"
Bởi vì bé làm vậy, Giang Duyên Sơn tức giận đến mức chỉ thẳng vào bé: "Con bé thối tha thật là vô lễ, mày chờ xem về sau ai dám lấy mày!" Ô Đào khóc lớn: "Có cưới tôi hay không thì toi cũng là bà cô trong nhà, làm sao, tôi không có ba, các người còn muốn ức hiếp tôi nữa!"
Bé vừa khóc như vậy, mấy người hàng xóm nhìn thấy đều không chịu nổi, kéo bé sang một bên để dỗ dành, còn bắt đầu khuyên bảo, ý là Ô Đào không có ba, cô nhi quả phụ kiếm sống thật không dễ dàng, cuộc sống quá khó khăn.
Mẹ Thuận Tử ở bên cạnh liền mở miệng nói: "Mấy người cưới vợ cần có phòng ở cũng không thể tuỳ tiện lấy của người khác."
Giang Hiểu Nguyệt vừa rồi không còn mặt mũi, sắc mặt tối sầm, cũng chưa từng không hé răng, bây giờ nghe được ời này, đành phải miễn cưỡng hát đệm: "Không phải do phòng bên này của bọn họ để không sao, con trai thứ của nhà Duyên Sơn cưới xin, vừa lúc thiếu phòng, đều là người một nhà, không phải nên giúp đỡ cho nhau sao?”
Mẹ Thuận Tử vừa nghe thấy liền buồn cười: "Nhà mấy người ngày thường có thịt nè đồ ăn nè than đá nè, hơn nữa còn dư thừa, sao không mang lại đây, bà nhìn đi, tiểu nha đầu này mỗi ngày đều phải ra ngoài nhặt lõi than đá, bà nói cuộc sống này nhiều chỗ khó, sao không đem than đá nhà bà cho người ta dùng tạm?” Ngay lập tức Giang Hiểu Nguyệt nghẹn họng, nói không nên lời.
Chỉ là Giang Duyên Sơn ở bên cạnh lại lên tiếng: 'Chuyện đó sao có thể giống nhau, nhà ai cũng không giàu có, nhưng phòng ở này, chúng tôi cũng chỉ dùng khi cưới xin, chứ không phải không trả lại, chúng ta chỉ là dùng tạm mà thôi, đều là người một nhà, chỉ có việc này cũng không đáp ứng được, sau này còn tính chuyện làm người một nhà ư?”
Mẹ Thuận Tử phụt cười, sau đó lạnh lùng nói: "Chỉ là dùng tạm, chỉ là dùng tạm thôi à..."