[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 74 - Chuong 74: Don Tuong Gach (1)

Chuong 74: Don tuong gach (1) Chuong 74: Don tuong gach (1)Chuong 74: Don tuong gach (1)

Nói xong, bà ấy dừng một chút, mới nói thêm: "Tôi có hát tuồng, cũng không hát dễ nghe được như ông đâu! Ông nghĩ chúng tôi có tin không chứt"

Bà ấy vừa nói vừa kéo dài âm điệu giống như hát tuồng vậy, làm mọi người không nhịn được cười vang.

Mặt Giang Duyên Sơn đỏ tới tận mang tai, nghiến răng nghiến lợi, lúc sau nhìn về phía Ninh Diệu Hương: "Được lắm, cô được lắm, cô không muốn cho mượn cứ nói thẳng, làm gì mà phải quanh co lòng vòng, tôi đã nhìn thấu rồi, không phải chỉ là một căn phòng thôi sao, tôi mượn cũng không được sao? Các người chờ đấy, sau này gặp chuyện, tôi xem ai giúp đỡ các người!"

Nói xong, nhấc chân rời đi.

Giang Hiểu Nguyệt thấy vậy, ngượng ngùng nói: "Chuyện này làm sao lại như vậy rồi, chuyện của anh em các người, sao tôi có thể xen vào, mấy người về sau tôi sẽ mặc kệ, tôi mặc kệt"

Bà ta cũng chẳng còn mặt mũi, nói xong lời này tất nhiên cũng bỏ đi. Khang định là đã đắc tội người ta, nhưng ít nhất ngôi nhà đã giữ được.

Ninh Diệu Hương đưa tới trước cửa, một nhà được cấp cho một cái hộp, ai cũng biết bà ấy sống vất vả, bà ấy đều không nhận, cuối cùng mọi người cũng đành nhận lại.

Trước khi đi, mọi người đều nói nếu có chuyện gì thì cứ nói, Ninh Diệu Hương vô cùng cảm kích.

Sau khi mọi người rời đi, Ninh Diệu Hương mệt mỏi ngồi xuống một chỗ, nước mắt không nén được mà rơi xuống: "Tại sao lúc trước mẹ lại lấy cha con, thật sự là bị cha con lừa, mấy năm nay có được mấy ngày tốt!"

Ô Đào thấy mẹ mình khóc như thế, nếu là trước đây, bé sẽ không hiểu.

Bé chỉ biết rằng mẹ bé buồn, nhưng bé không biết nỗi buồn của mẹ bé từ đâu mà ra. Nhưng đến giờ, giống như mọi chuyện đã trở nên rõ ràng, bé liền hiểu ra.

Để gìn giữ một gia đình không lành lặn thật sự rất khó, còn bé chỉ là một đứa trẻ, nhiều việc không thể xen vào được, mẹ đều phải lo lắng.

Bé có thể khóc lóc, làm ồn với mẹ, nhưng mẹ bé lại không thể khóc với ai. Me chỉ biết cười với hàng xóm rồi đóng cửa mà rơi nước mắt xót xa cho hai đứa con thơ, nhưng không ai có thể hiểu được bà ấy.

Ô Đào bước đến nói nhỏ: "Mẹ đừng buồn, bây giờ anh trai con đã đi làm kiếm tiền, con tuy không đi làm được nhưng con sẽ chăm chỉ học tập, sau này nhất định sẽ vào đại học, có một công việc tốt, kiếm được tiền, dùng tiền hiếu thảo với mẹ."

Ninh Diệu Hương nhìn con gái, bất ngờ ôm Ô Đào gào khóc.

Ô Đào được mẹ ôm vào trong lòng, bé có thể cảm nhận rõ ràng sự rung động lồng ngực mẹ, còn cả tiếng khóc xé tim xé phổi. Trong lòng bé cũng cảm thấy đau lòng không kìm được khóc theo.

Thanh Đồng ở một bên cũng không kìm được mà khóc lên, Ninh Diệu Hương ôm lấy anh ấy, ba mẹ con ôm nhau khóc.

火火火火火火火大火火火火大火火大

Sau su viec nay Ninh Dieu Huong da danh thời gian để nhanh chóng dọn dẹp lại tây phòng, tính toán để Ô Đào dùng làm phòng ngủ của mình.

Tất nhiên Ô Đào rất vui, nhưng phòng mới phải có giường. Đương nhiên, giường không dễ lấy, đây là một đồ vật khó mua, không có phiếu là không thể mua, mà Ninh Diệu Hương tất nhiên là không có phiếu.

Tình huống của đại bộ phận gia đình ở đây, đều sẽ dùng gạch trồng lên hai đầu rồi đặt một tấm gỗ lên trên. Như vậy coi như thành một cái giường có thể dùng để ngủ.

Muốn tìm gạch thì cũng có biện pháp. Hiện tại thể đến khu tàu điện ngầm Bắc Kinh, nhặt gạch đá ở sông, ngoài ra còn thứ phá bỏ còn sót lại ở trong tường.

Thật ra tường vây của sông Bắc Kinh từ rất nhiều năm trước đã bắt đầu phá bỏ. Từ lúc đó đến giờ tường cũng không còn bao nhiêu chỗ nguyên vẹn, nhưng còn tường trong thì để sửa chữa tàu điện ngầm nên cũng cần phải tiếp tục phá.

Khi phá tường sẽ có những viên gạch vỡ, một phần sẽ được chở đi, phần còn lại sẽ được nếm đến đó. Vì thế nên có một số đứa trẻ hoặc là người thu nhặt ve trai sẽ đi theo sau để nhặt những viên gạch vỡ kia. Những thứ đó đều là đồ tốt, nhặt về sẽ có chỗ để dùng. Cũng có những người chuyên nhặt đặt vào xe đẩy kéo ra ngoại thành bán lấy tiền.

Bình thường Thanh đồng và Ô Đào không có nghĩ đến việc này, bọn họ không có xe đẩy, hơn nữa những gạch đá xanh đó vừa to lại vừa nặng, bọn họ không bê nổi, cũng không có khả năng kéo ra ngoại thành bán.

Nhưng bây giờ, hai người cũng suy nghĩ đến việc này. Dù sao thì cũng phải cố gắng lấy mấy tảng đá về để làm giường cho mình.

Vì thế ngày đó sau khi tan học, Ô Đào không vội đi nhặt than đá, mà chạy nhanh qua phía nam của tường thành an môn.

Nghe nói chỗ ở hiện tại của bọn họ bây giờ, trước kia là an môn, nhưng vào lúc bé chưa được sinh ra, hai sườn tường thành đã bị phá. Sau đó thì cả an môn và nhạn cánh lâu cũng bị phá bỏ.
Bình Luận (0)
Comment