[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 75 - Chuong 75: Don Tuong Gach (2)

Chuong 75: Don tuong gach (2) Chuong 75: Don tuong gach (2)Chuong 75: Don tuong gach (2)

Những việc xưa này thường xuyên có thể nghe được từ miệng những người lớn tuổi kể lại. Đến cùng an môn là cái gì, bé cũng thực sự chưa từng nhìn thấy, ở trong mắt bé cũng chỉ là một cái địa danh.

Mà hiện tại bé muốn những tảng gạch đá của an môn, nơi đó hiện tại đang bị phá đi.

Bé ở thời điểm quá khứ cũng đến đúng là vào lúc hoàng hôn, bầu trời khi đó chuyển từ màu xanh biển qua màu xanh đen. Trong khoảng không mờ mit đó, gạch, ngói đá màu xanh có trật tự uốn lượn gắn trên tường thành, trông như bút chì vẽ ra một đường cong uyển chuyển, kéo dài vô hạn.

Ô đào nhìn thấy như vậy liền bị trấn trụ.

Bé đột nhiên ý thức được, tường thành này có lẽ đã có trên trăm năm thậm chí là mấy trăm năm lịch sử, so với tuổi tác của mẹ còn nhiều hơn, cũng nhiều hơn rất nhiều so với người lớn tuổi nhất mà bé biết.

Làm bạn với mọi người nhiều năm như vậy, hiện tại lại bị phá đi.

Ô đào làm chính mình không suy nghĩ vớ vẩn nữa. Bé đi tới phía dưới chân tường, lúc sau dọc theo chân tường đi về phía nam, bé biết chỗ khởi công phá tường thành bắt đầu ở phía nam.

Khi đang đi tới đó, bé nhớ tới mình khi còn nhỏ, ở trong trí nhớ bé đã từng đi cùng anh trai trèo lên tường thành để hái táo chua ăn. Khi đó còn có thể bắt được chuồn chuồn, châu chấu, tất cả đều là một số chuyện thích thú nhỏ nhặt khi còn nhỏ.

Nhưng có lẽ sau này không thể làm nữa.

Bé tiếp tục đi phía trước đi, rốt cuộc nghe được động tĩnh phía trước.

Tiếng máy ủi đất nổ vang, bức tường kiên cố đến tưởng như không gì phá nổi ầm ầm đổ sập. Những tảng đá lớn màu xanh cứ như vậy mà rơi xuống, phát ra tiếng vang lớn, đá vụn bắn ra văng khắp nơi.

Ô Đào hoảng sợ, lui nhanh về phía sau vài bước, tranh cho những viên đá bắn tới làm mình bị thương.

Mắt bé mở lớn, tường thành nhìn nguy nga trang trọng như thế mà vẫn bị máy ủi đất phá thành phế tích.

Mặt trời đã xuống núi, khi tường thành sụp xuống, bụi đất bay lên bị ánh mặt trời còn sót lại biến thành ánh hoàng kim, ở trước mắt bé bay lên rồi dần tản ra.

Ô Đào tránh ở nơi xa, lang lặng mà nhìn, giờ khắc này, chung quanh thực an tĩnh, giống như không có người, thậm chí người nhặt gạch cũng chưa từng đến, có lẽ là giờ quá muộn.

Cuối cùng, máy ủi đất hoàn công, chiếc máy cồng kênh về phía nơi xa.

Tàn tích, giờ đây cũng không biết phải làm thế nào.

Lúc này, bé nhìn thấy dưới chân mình một tảng đá xanh, là một mảnh hoàn chỉnh, nhưng không lớn, trên đó còn sót lại một ít bụi bẩn, nhưng vẫn có thể mơ hồ có thể nhìn thấy được một ít màu xanh lục.

Bé ngồi xổm xuống nhìn kỹ, không biết đó là loại cỏ gì, có lẽ nó mọc trong khe nứt của bức tường, vào mùa đông vẫn xanh tươi.

Bé thấy liên rất quý trọng nó, nên đem tới một nắm đất cẩn thận đặt vào giỏ của mình sau đó mới chuẩn bị bê tảng đá kia.

Tảng đá này nhỏ hơn nhiều so với những tảng đá xanh lớn khác, nhưng đối với Ô Đào, nó vẫn rất nặng.

Bé cẩn thận đá cõng lên, đi bộ đem về nhà.

Nhưng một lúc sau, thực sự quá nặng, bé suy nghĩ có nên đợi anh trai tôi tan làm đến đay không.

Nhưng bé nghĩ lại, nếu người khác nhặt được thì sao?

Bé không bỏ được.

Trên thực tế, có rất nhiêu phiến đá xanh, một tảng đá này cũng không khác gì những tảng đá kia, nhưng không hiểu sao Ô Đào chỉ nghĩ đây là tảng đá xanh vẫn có cỏ mọc được vào mùa đông nên bé rất thích nó.

Bé nghĩ, bản thân có thể cố gắng hơn, không phải mình muốn tham gia đại hội thể thao sao, đại hội thể thao cũng phải vận động mạnh, bây giờ là lúc rèn luyện luôn.

Cho nên bé liên hạ quyết tâm, dồn sức cống tảng đá xanh trên lưng đi về nhà, đi được một lúc thì dừng lại. Ven đường mọi người tan học, tan tâm, người đi xe điện qua lại trên đường đều tò mò nhìn xem.

Bé cũng nghe thấy có người kinh ngạc nói: "Nhìn bé kia, nhỏ như vậy, lại mang được cả tảng đá lớn."

Bé coi như không nghe thấy, cúi đầu, tiếp tục đi.

Lưng bé bị ép xuống thấp nên chỉ có thể nhìn thấy một đoạn đường ngắn trước mặt, bé nhìn thấy những người xung quanh và chiếc xe điện chạy qua lại.

Bé nghĩ đến người vừa nãy cảm thán bé có thể là một người cha, người đó đang về nhà có thể ngồi trong phòng thoải mái, ăn lòng lợn hay gan xào rồi kể cho các con của mình nghe chuyện bé gặp khó khăn gặp được hôm nay.

Rồi người đó sẽ nhắc nhở các con "Con có điều kiện tốt hơn thì cần phải chăm chỉ học tập."

Dù là trong phim tài liệu hay ngoài đời thực, một hiện diện như bé sẽ đều khiến người ta thương cảm, ngậm ngùi, cũng khiến người ta thở dài.

*xxkxxkx*xxxkx+k*xx*k**%
Bình Luận (0)
Comment