[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 76 - Chuong 76: Don Tuong Gach (3)

Chuong 76: Don tuong gach (3) Chuong 76: Don tuong gach (3)Chuong 76: Don tuong gach (3)

Cuối cùng, bé đã mang được tảng đá xanh về đến đầu ngõ, khi bé đến lối vào của con hẻm, bé gặp Thuận Tử, Thuận Tử không nói hai lời đã chạy đến giúp bé di chuyển nó.

Sau khi dọn về nhà, bé cẩn thận bỏ nắm đất ra, tìm một chiếc lọ đã vỡ từ trước, cho đất vào lọ.

Cây cỏ kia đã xanh xám rồi, sau một hồi lăn lộn này, rõ ràng là cỏ đã héo úa, Ô Đào tưới một ít nước cho nó, đương nhiên không dám dùng quá nhiều, vì sợ nó chết đuối.

Thu dọn đồ đạc xong, Ô Đào mới đi nấu ăn.

Cơm nước gân xong, Thanh Đồng cũng đã trở về, Ô Đào kể lại việc này cho anh ấy nghe. Thanh Đồng cảm thấy anh cũng không có cách nào trở về, xe đẩy cũng không dễ mượn như vậy, hơn nữa xe đạp lại càng không thể, nhà ai lại sẵn sàng cho mượn một chiếc xe đạp để trở thứ này.

Cuối cùng hai người cùng chuyển về nhà, may mà có Thanh Đồng, hai người di chuyển dễ dàng hơn trước, dọn qua lại một đêm vậy mà lại chuyển được rất nhiều.

Ninh Diệu Hương trở về rất muộn, cả người đều mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ đã chuyển được rất nhiều tảng đá xanh, bà ấy thực sự rất vui.

Sau khi ăn xong, những tảng đá xanh đã được dựng lên, bây giờ chỉ còn thiếu một tấm ván.

Khi bé đang dựng những tảng đá lên, Ô Đào thấy tảng đá nhỏ mà mình mang về hình như có những ký tự trên đó, là một số ký tự cổ xưa, bé vội vàng nói: "Mẹ, mẹ nhìn xem, trên đó khắc cái gì?"

Ninh Diệu Hương nhìn nó, nhưng không hiểu lắm: "Đây dường như là một ký tự từ quá khứ, phồn thể của Trung Quốc, ước tính rằng nó được khắc khi bức tường thành được xây dựng.”

Chữ phồn thể?

Thanh Đồng nói: "Trước giải phóng, chúng ta sử dụng chữ phồn thể, nhưng bây giờ chúng ta đang học chữ giản thể. Còn một số biển hiệu cũ bên ngoài, không phải tất cả đều bằng chữ phồn thể sao?"

Ô Đào Hiểu ra, hóa ra là như vậy.

Lập tức bé không khỏi dùng tay cẩn thận vuốt ve những chữ viết đó, nét khắc khá rõ ràng, tiếc là bé không biết nên cố gắng cẩn thận ghi nhớ lại, định khi đến trường có thể hỏi cô giáo hoặc các bạn trong lớp.

Ngày thứ hai, buổi sáng bé không dậy nhặt lõi than mà lôi kéo Thanh Đồng cùng nhau đi khiêng tảng đá xanh đó. Đột nhiên bé lại mê muội tảng đá xanh đó, bé có một loại trực giác kỳ lạ đây sẽ là một thứ có giá trị, hoặc có lẽ bây giờ chưa có giá trị nhưng chắc hẳn tương lai sẽ có.

Thật tiếc khi cả buổi sáng trôi qua, hầu hết các phiến đá đã được thu dọn hết, có một người đàn ông mặc áo khoác bông rách rưới đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ, một hơi đẩy được rất nhiều, còn có những người khác cũng đang tiếp tục dọn.

Mọi người đều biết rằng loại đá phiến này rất chắc chắn, có thể xây nhà. Một số ngôi nhà thực sự cần một vài miếng, một số còn lại thì bán ở vùng ngoại ô.

Thanh Đồng nhìn thấy thế thì cũng vội vàng bắt đầu tìm một cái thích hợp, chủ yếu là anh ấy tìm những cái nhỏ, những cái quá lớn không thể di chuyển được, chuyển về sau cũng không thích hợp.

Ô Đào đang tìm kiếm những tảng đá có chữ viết kia, bé cảm thấy những tảng tường thành khác sẽ có những chữ khác nữa. Cuối cùng, cả hai đều tìm được thứ phù hợp, Ô Đào tìm được sáu tảng đá có chữ, Thanh Đồng tìm được bảy tám tảng đá thích hợp, hai người bỏ vào một cái giỏ lớn rồi mang về nhà.

Cuối cùng khiêng về nhà, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thế là đủ rồi, ít nhất cũng có gạch đá làm được giường.

Lúc này, Ô Đào mới rửa tay và mặt, vội vàng đến trường đi học.

Vừa đến trường liền thấy trong lớp sôi nổi, ai cũng viết một chữ lớn, mọi người đông đúc không tả xiết.

Những đứa trẻ khác chưa nói đến, nhưng Ô Đào có chút lo lắng, muốn viết được những nét chữ lớn thì phải mua nghiên mực, bút mực, tất cả đều là tiền, đối với người khác thì không là gì, nhưng đối với bé thì đều khó khăn.

Lúc này bé cũng hiểu ý của mẹ mình, đi học thật sự không đơn giản chỉ là đóng tiền học phí, chỗ nào cũng cần đến tiền.

Bé ở đây suy nghĩ về việc này đó, Mạnh Sĩ Huyên ngồi ở bên cạnh hiểu rõ đạo lý ở bên trong, nhỏ giọng nói: "Không phải bên ngoài chỗ nào cũng có những tấm áp phích chữ lớn nên để chúng ta học thêm thứ này, rồi mỗi người đều phải viết." Ô Đào ngạc nhiên: "Sẽ không phải là cô giáo để chúng ta viết đấy chứ?"

Bé không muốn viết, tự cảm thấy mình không làm được, chỉ muốn cúi đầu chăm chỉ học tập.

Mạnh Sĩ Huyên cười: "Đang nghĩ gì vậy, không đến lượt chúng ta đâu. Muốn viết cái này thì phải có trình độ, có lẽ chúng ta không đủ tư cách!"

Lúc này Ô Đào mới thở phào.

Thật ra bé không biết Mạnh Sĩ Huyên như thế là đang an ủi bé. Đương nhiên bản thân Mạnh Sĩ Huyên có tư cách, lý lịch trong sạch, đương nhiên có thể tham gia, chỉ cần có người hướng dẫn là được, mà Mạnh Sĩ Huyên hiển nhiên không thiếu người hướng dẫn.
Bình Luận (0)
Comment