[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 77 - Chương 77: Đại Hội Thể Thao (1)

Chương 77: Đại hội thể thao (1) Chương 77: Đại hội thể thao (1)Chương 77: Đại hội thể thao (1)

Chỉ là một đứa thì còn nhỏ, đứa còn lại không muốn xông pha, nên an phận ở trong trường.

Mạnh Sĩ Huyên nhìn dáng vẻ thận trọng của Ô Đào, thở dài, vẻ mặt thành thục nói: "Sắp tới chỉ sợ lại sắp có một hồi mưa gió."

Ô Đào sững sờ: "Trời sắp mưa? Đang mùa đông, mưa cái gì cơ?"

Mạnh Sĩ Huyên nghẹn lời.

Tuy rằng câu nói này, giọng điệu này, ở nhà là bé nghe thấy cha bé nói, bé liền giả bộ bắt chước, nhưng ít nhất bé còn biết nó có ý gì, nhưng Ô Đào lại nghe không hiểu.

Điều này làm cho bé có chút bất đắc dĩ, vì vậy thở dài nói: "Chờ đi, chúng ta cùng xem diễn là được!"

Ô Đào cuối cùng cũng hiểu ra một ít, nhưng bé vẫn nói: "Chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi. Dù sao, chỉ cần nhà trường không dừng tiết học, mình phải chăm chỉ học tập. Khi đến thời điểm cần đến thì có văn hóa còn hơn không có văn hóa.

Mạnh Sĩ Huyên cũng cảm thấy rằng sự thật có lý, nhưng khi nói đến đọc sách bé thực sự không muốn đọc. Nhưng Ô Đào lại nhờ bé dạy đọc chữ thì bé lại rất sẵn lòng.

Nói trắng ra, ai muốn trở thành học sinh khi mà có thể làm giáo viên chứ.

Tiết thứ hai kết thúc học sinh được ra ngoài tập thể dục, nhân cơ hội đó giáo viên thông báo sắp xếp đại hội thể thao trường. Ô Đào dỏng tai lên nghe, nghĩ muốn nghe chuyện tiền thưởng, ai biết giáo viên căn bản không nói về chuyện này, điều này khiến bé vô cùng thất vọng.

Sau khi thông báo xong, giáo viên bước vào lớp, bé lựa thời điểm, lấy hết can đảm để đi hỏi giáo viên.

Giáo viên lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau đó mới bừng tỉnh liền giải thích cặn kẽ: "Bóng bàn khác với những môn khác nên số tiền thưởng sẽ được tách riêng. Đối với các hạng mục thi đấu, ví dụ học sinh tham gia điền kinh, đạt hạng nhất sẽ được thưởng năm đồng, hạng hai được ba đồng, hạng ba thì được một đồng."

Nghe thấy tiền, ánh mắt của Ô Đào sáng lên: "Em đã đăng ký ba hạng mục thi đấu, nếu hai trong số đó có thể đạt hạng nhất thì tiền thưởng cộng lại có phải sẽ được mười tệ đúng không ạ?”

Sư phụ gật đầu: “Tất nhiên." Ngô Đạo: "Cám ơn thầy côi"

Giáo viên nhìn thấy Ô Đào như thế thì cười: "Học sinh Ô Đào, gần đây trường học quá bận, thầy cô cũng rất bận, cần phải mở cuộc họp, cho nên gần đây có thể sẽ không hỗ trợ cho em nhiều. Nếu trong học tập em có gặp khó khăn gì có thể nói với giáo viên, nếu giáo viên có thể giúp đỡ nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ em."

Ô Đào nghe vậy, nhưng bé cũng hiểu rằng bây giờ các giáo viên đều đang bận bịu. Nếu có thể đi học được thì rất tốt, vậy nên bé sẽ cố gắng hết sức không làm phiền đến giáo viên.

Sau khi chào giáo viên, Ô Đào quay trở lại lớp học, bé mang theo tim mình vừa nhấc lên giờ đã có thề buông xuống. Lúc này bé quyết định mình phải chạy, chạy hết sức, liều mạng cũng phải chạy, chỉ có chạy mới có cơ hội lấy được giải thưởng, bé mới được luyện chữ. Bằng không thì làm sao mà bé có thể mở miệng muốn nhà mình mua cho chứ!

Sau khi biết rõ tiền thưởng, Ô Đào rất phấn khích, bé phải giành chiến thắng trong đại hội thể thao để kiếm tiền!

Hai ngày nay, bé lần đầu tiên đến tiệm chụp ảnh. Thời điểm chụp ảnh xong bé cố ý hỏi, nhưng đối phương lại mơ hồ không nói gì nên đành phải bỏ qua.

Bé nhìn chính mình trong bức ảnh, người trong bức ảnh đen trắng là người bé vô cùng quen thuộc.

Chính tấm ảnh này sau đó đã bị vô số người cảm thán, người ta nói rằng bé có một đôi mắt trong veo và đơn thuần, mang theo một sự tràn đầy vui về tương lai và cả sự lo lắng khi lần đầu tiên chụp ảnh.

Mọi người cảm khái rằng, nhiếp ảnh gia có tay nghề tốt đến mức có thể bắt được khoảnh khắc chụp được tất cả biểu cảm của bé nhặt được lõi than lần đầu tiên đi chụp ảnh trong những năm cuối của thập niên 60.

Ô Đào nhìn bức ảnh hồi lâu, rồi cất bức ảnh vào hộp dưới cùng của ngăn kéo.

Bé ngừng suy nghĩ về bức ảnh và bắt đầu làm việc chăm chỉ.

Ban ngày ở lớp, bé dành thời gian học đọc, học viết. Sau giờ học bé vừa nhặt lõi than vừa tập chạy, nhặt lõi than ở một chỗ thì chạy sang một chỗ khác.

Một em nhỏ nhặt cùng thắc mắc: "Ô Đào, chị chạy nhanh như thế làm gì, cũng đâu có được lấy thêm tiên!"

Ô Đào lớn tiếng nói: "Chạy nhanh thì sẽ có tiền!"

Điều này khiến những đứa trẻ khác bối rối.

Ô Đào cũng không giải thích thêm, bé cũng không muốn nói ra sớm, trong đầu toàn nghĩ đến việc kiếm tiên, kiếm tiền, mua bút, mua mực, mua giấy cho bản thân, còn mua đồ ăn ngon cho mẹ và anh trai.

Bé nghĩ, có thể mua gan xào, mua cả bánh bao thịt lớn!

Nghĩ đến gan xào và bánh bao thịt, Ô Đào chạy cố gắng chạy nhiều hơn so với bất kỳ ai.

kaSatafatetafatafafataaTai
Bình Luận (0)
Comment