[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 78 - Chương 78: Đại Hội Thể Thao (2)

Chương 78: Đại hội thể thao (2) Chương 78: Đại hội thể thao (2)Chương 78: Đại hội thể thao (2)

Suốt mấy ngày liền, Ô Đào liều mạng chạy, cũng không cần luyện tập đặc biệt, chỉ cần trong lúc nhặt lõi than chạy nhanh hơn là được.

Hai ngày nay bầu không khí ở nhà rất tốt, dù sao cô dì chú bác cũng không tới làm phiền, ở nhà trong nhà nên làm gì thì làm cái đó, điều này khiến Ô Đào cảm thấy rằng mọi chuyện thật sự đã qua đi.

Sau khi vượt qua được khó khăn này, giữ lại được nhà của mình, ít nhất thì cuộc sống của mình sẽ không quá giống như trong phim tài liệu.

Thuận theo cõi lòng chờ mong, cuối cùng đại hội thể thao đã đến.

Vào ngày hôm đó, tất cả mọi người đều đeo khăn quàng đỏ, ăn mặc chỉnh tề, xếp hàng để vào sân vận động. Lúc sau, Ô Đào và người tham gia đại hội thể thao cùng đi theo ủy viên thể dục Vương Bồi Hâm tập hợp với tất cả người tham gia thi đấu.

Được mọi người hò hét cổ vũ nên bước đi rất hăng hái.

Sau khi tập hợp đủ tất cả người tham gia thi đấu xong liền tiến hành công tác chuẩn bị, trong đó quan trọng nhất là kiểm tra trang bị của mọi người.

Người chịu trách nhiệm kiểm tra tình cờ là thành viên ban vệ sinh Nhiếp Chính Phương. Cô ấy đeo băng tay đỏ và quàng khăn đỏ, đi kiểm tra từng người một. Sau khi kiểm tra toàn bộ đại hội thể thao, cô ta đánh dấu vào một cuốn sổ nhỏ. Khi kiểm tra Ô Đào, cô ta không khỏi cau mày.

"Tại sao lại là cậu, nhìn cậu đi, cậu đang đi cái gì thế này!"

Cô ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía chân của Ô Đào.

Vì vậy, mọi người đều thấy Ô Đào đang đi một đôi giày cũ của quân giải phóng màu xanh. Đôi giày đó vừa nhìn qua cũng biết là đã có từ lâu, mũi giày đã bị tróc keo, nhìn qua có cảm giác giây tiếp theo đế giày có thể bị rơi ra.

Ô Đào cúi đầu, nhìn đôi giày của mình, giải thích: "Giày của mình rất chắc chắn, không bị hư, chỉ là nhìn trông cũ kỹ thôi."

Đôi giày này do anh trai Thanh Đồng nhặt được khi anh đang nhặt lõi than. Giặt sạch xong thì anh trao dùng để đi, sau này vì nhỏ quá, nên để lại cho bé đi, có thể dùng từ mùa thu đến mùa xuân, có thể đi được ba mùa. Nhiếp Chính Phương nói: "Không được đâu, lỡ như giày của cậu đang chạy mà bị bong keo thì làm thế nào. Chẳng lẽ cậu chạy đi đổi đôi giày khác sao!"

Ô Đào nhìn giày của mọi người xung quanh nhận ra rằng hầu hết giày của mọi người đều không giống mình.

Mọi người đã không còn đi đôi giày quân giải phóng màu xanh lá nữa mà bắt đầu đi giày đinh, mặt vải trắng, đế cao su thoạt nhìn rất đẹp.

Tất nhiên, trong đám đông cũng có người đi giày giải phóng quân, nhưng không ai bị hỏng như của bé. Đoán chừng do hôm nay là tham gia đại hội thể thao nên dù hoàn cảnh gia đình không được tốt cũng cố gắng đổi giày khác.

Nhưng Ô Đào thực sự không biết rằng tham gia đại hội thể thao phải thay giày, ngoài ra bé cũng không có thêm một đôi giày nào để thay cả.

Những người khác đều xúm lại, mồm năm miệng mười bảo Ô Đào nhanh chóng đi thay giày. Ô Đào nhìn về phía lớp của mình, bé nhớ rõ ràng Mạnh Sĩ Huyên hình như đang đi một đôi giày thể thao, muốn hỏi xem cậu ấy có thể đổi cho mình được không?

Nhưng bây giờ tất cả các lớp đều đã bước vào khán đài với đội của mình, toàn trường đều là giáo viên và học sinh, rất đông người, bé không thể biết được lớp của mình đang ở đâu.

Nhiếp Chính Phương: "Sao cậu không quay lại lớp học, hoặc nhanh chóng về nhà thay đồ, nếu không sẽ bị muộn, đại hội thể thao sắp phải bắt đầu rồi."

Mấy bạn học cùng lớp với Ô Đào đều trở nên vội vàng, nhanh chóng đưa ra chủ ý.

"Cậu mau trở về lớp của chúng ta đi!"

"Hay là cậu tạm thời đổi giày cùng với ai đi! Đừng chậm trễ, chúng mình đều trông cậy vào cậu tranh thứ hạng!"

Nhưng những lời này nói ra rất dễ dàng, nhưng tại thời điểm quan trọng này, ai sẽ đổi giày với bé đây.

Đúng lúc này, bé nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: "Mình có một đôi giày dự phòng có thể cho cậu mượn."

Ô Đào nhìn sang hóa ra lại là Vương Á Tương.

Khuôn mặt của Vương Á Tương bị gió thổi đến đỏ bừng, buộc tóc đuôi ngựa, mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng đỏ đan xen, trên tay cầm một chiếc túi da.

Khi Vương Á Tương nói điều này, những người trong lớp của Ô Đào tất nhiên là rất vui, nhưng một số người trong lớp của Vương Á Tương đang học lại không vui. Thậm chí một số còn thì thầm: "Vương Á Tương, lớp của họ đang cạnh tranh với chúng ta, đó là Giang Ô Đào người chạy 100m nữ. Chốc nữa cậu cũng phải chay, tại sao phải giúp cậu ấy!"

Vương Á Tương nghe, mỉm cười nói: "Hữu nghị quan trọng nhất, thứ hai mới là thành tích. Bạn học Ô Đào gặp phải khó khăn, chúng ta nên giúp cậu ấy, thực ra ai sẽ về nhất trong cuộc thi đều không quan trọng."
Bình Luận (0)
Comment