[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 79 - Chương 79: Đại Hội Thể Thao (3)

Chương 79: Đại hội thể thao (3) Chương 79: Đại hội thể thao (3)Chương 79: Đại hội thể thao (3)

Những người xung quanh nghe thấy điều đó, họ tự nhiên cũng cảm thấy rằng có lý, có một số người còn khen ngợi Vương Á Tương.

Nhưng trong lòng Ô Đào lại cảm thấy rất khó chịu.

Khó chịu, chính là khó chịu.

Bé biết rằng Vương Á Tương là có ý tốt, cậu ấy giúp mình, mình nên cảm thấy vui vẻ mới đúng.

Nhưng vẫn rất khó chịu.

Có lẽ trong lòng bé, Vương Á Tương là người bé ngưỡng mộ, là người bé khao khát, là người mà bé nỗ lực đạt được hay thậm chí là thâm muốn vượt qua người đó.

Đối với một người như vậy, bé hy vọng hai người sẽ không liên quan gì đến nhau, giống như trong bộ phim tài liệu đó, mỗi người đi một con đường của mình, rồi đến một ngày, bé phát hiện ra mình ít ra cũng không kém cạnh những người khác.

Giờ đây, Vương Á Tương lại ra tay giúp đỡ mình, điều này khiến bé cảm thấy rằng mọi cuộc đấu tranh của mình đều vô nghĩa, bản thân mình phải dựa vào người khác. Nhưng Ô Đào không nói gì cả.

Các bạn cùng lớp với Ô Đào cùng tham gia hội thao đang thay bé cảm ơn Vương Á Tương, thậm chí giáo viên thể dục còn đến khen ngợi Vương Á Tương có là tỉnh thần của Lôi Phong, vì vậy Ô Đào không có cách nào để từ chối.

Bé cần tiền, bé muốn thắng, hơn nữa bé cũng cần giữ mối quan hệ tốt với bạn học, vì vậy bé không thể trở thành một người khó gần trong mắt các bạn cùng lớp.

Bé trầm mặc đi theo Vương Á Tương qua một bên, nhìn Vương Á Tương lấy từ trong cặp ra đôi giày thể thao mới tinh của mình.

Vương Á Tương trân trọng liếc nhìn đôi giày, rồi nhìn đôi giày của Ô Đào.

Khi mắt cậu ấy lướt qua đôi giày, cậu ấy do dự và mỉm cười hỏi: "Bạn học Ô Đào, cậu—"

cậu ấy có chút không biết phải nói như thế nào.

Ô Đào thấp giọng nói: "Tối hôm qua mình đã rửa chân rồi, nhưng sáng nay có đi nhặt lõi than, có khả năng trên mũ giày có dính một chút đen, nhưng mình có thể cởi tất ra, để cho chân của mình sạch sẽ, nhất định không làm bẩn giày."

bé biết lo lắng của cậu ấy. Vương Á Tương vội vàng nói: "Thật ra thì là... đây là đôi giày mới của mình, còn chưa dùng, đây là quà sinh nhật của mình."

Ô Đào nghe thấy lời này, bé vội vàng nói: "Bạn học Vương Á Tương, hay là thôi đi, có thể chân mình cũng không sạch không cẩn thận sẽ làm giày bị bẩn, đây đôi giày mới mình cũng sợ làm hỏng."

Thực ra, dù bé có chạy chân trần thì cũng không sao, không phải là bé chưa bao giờ đi chân trần.

Ngược lại nếu để bé đi một đôi giày quá sạch này, bé sẽ lo lắng rằng chân của mình không phải của mình, cực kỳ sợ làm bẩn giày đến lúc đó cũng không thể chạy được tốt.

Vương Á Tương đột nhiên trở nên ngượng ngùng: 'Không sao, không sao, cậu có thể dùng được. Mình không có ý đó, mình thực sự không phải có ý đó. Nếu mình đã đồng ý sẽ để cho cậu mượn, khẳng định sẽ cho cậu mượn, cùng lắm thì sau đó mình về giặt sạch là được rồi."

Tuy nhiên, Ô Đào như thế nào cũng không thể đồng ý, bé chân thành nói: "Ban học Vương Á Tương, mình cảm ơn cậu rất nhiều, nhưng mình cảm thấy rằng đôi giày của cậu có thể không vừa với chân mình, nên hay là..." Khi bé đang nói chuyện, bé nhìn thấy Mạnh Sĩ Huyên ở bên kia.

bé vui mừng nhảy dựng lên nói với Vương Á Tương: "Bạn học Vương Á Tương, bạn cùng bàn của mình tới rồi. Mình sẽ đi mượn giày của cậu ấy, cậu ấy không tham gia đại hội thể thao có thể cho mình mượn giày!"

Nói xong, bé vội vàng chạy tới.

Mạnh Sĩ Huyên sửng sốt: "Cậu làm gì vậy, giống như hổ đói lao vào kiếm ăn!"

Ô Đào: "Sĩ Huyên, cho mình mượn giày, cho mình mượn giày đi, cậu nhất định phải cho mình mượn! Cậu cho mình mượn đôi giày đi mà."

Mạnh Sĩ Huyên càng khó hiểu: "Cho mượn giày? Được thôi, mình cho cậu mượn, rốt cuộc là có chuyện gì vậy!"

Nói xong, bé ngồi xuống bậc thang, tiếp theo cởi giày của mình ra.

Ô Đào: "Giày của mình bị hỏng một chút."

Mạnh Sĩ Huyên thậm chí không thèm nhìn, đã cầm giày đi vào chân: "Được rồi, chúng ta là chị em thất lạc, giày của cậu mình đi rất vừa."

Ô Đào đi đôi giày của Mạnh Sĩ Huyên, đôi giày này thật sự rất tốt, nhẹ nhàng thoải mái, bé cao hứng nhảy lên: 'Cậu chờ mình, mình nhất định sẽ giành hạng nhất! Được hạng nhất mình sẽ mời cậu ăn gan xào!"

Mang giày thể thao của Mạnh Sĩ Huyên vào Ô Đào chỉ cảm thấy cả người đều hưng phấn, không cần mang giày của Vương Á Tương thật sự quá tốt!

Bé không nghĩ thiếu người như vậy.

Bé muốn tranh giành, tâm lý không hề mang gánh nặng của việc tranh đua, đạt được giải nhất, lấy được tiên thưởng.

Bé biết Vương Á Tương cũng sẽ tham gia thi đấu, nếu bản thân thật sự mang giày của Vương Á Tương, đến lúc đó, cho dù đạt được giải nhất, người khác cũng khó mà tránh khỏi nghĩ, bé được giải nhất có một phần công lao của Vương Á Tương.
Bình Luận (0)
Comment