Chương 101:
Chương 101:Chương 101:
Tối hôm đó, anh và cảnh sát ập vào đó, bắt được hai người ở lại canh giữ nơi đó mới biết được bọn chúng là bọn trộm mộ, mà nơi trộm là cổ mộ trên núi lớn sau Ao Tử Sơn. Vì vậy Kha Cảnh Dương liền phối hợp với các đồng chí của đồn công an đến núi này bắt người. Đồng thời, bọn họ cũng giao hẹn, nếu như trong vòng hai tiếng anh không trở lại, thì các đồng chí ở đồn công an sẽ hành động.
Mà lúc này, chắc cũng khoảng hai tiếng rồi.
Mặc dù Kha Cảnh Dương nói không sao, nhưng Vu Tiếu vẫn không yên tâm, trong lòng đấu tranh, rốt cuộc có cần lấy oxy già và cồn ¡ ốt ra không? Lấy ra, cô không thể nào lừa được Kha Cảnh Dương, đến lúc đó cô phải giải thích thế nào? Không lấy ra, chẳng may tay của anh bị nhiễm trùng thì sao? Nghĩ một lúc Vu Tiếu hỏi: "Anh có đói bụng không?"
Kha Cảnh Dương rất muốn cho Vu Tiếu một cái trợn mắt.
Vu Tiếu cũng bất đắc dĩ: "Tôi đi tìm xung quanh xem có quả dại không?"Thực tế thì cô định đi mua oxy già và cồn ¡ ốt, đến lúc đó sẽ nói tìm thấy ở gần đó, cũng không biết vì sao lại ở đó. Cho dù Kha Cảnh Dương không tin cũng chẳng sao, chỉ cần cô không nói, anh cũng chẳng làm gì được cô.
Chỉ là, câu tiếp theo của Kha Cảnh Dương khiến cô sợ dừng chân lại. "Gần đây có hổ, cô muốn trở thành bữa ăn của nó thì cứ đi đi."
Vu Tiếu lập tức không nói gì mà ngồi im.
Kha Cảnh Dương nhếch khóe miệng, cô gái nhỏ này rất thú vị, nếu như nói nhát gan thì trải qua những việc vừa rồi lại không hề khóc, vì vậy cũng không tính là nhát gan. Nhưng nếu nói to gan thì vừa nghe thấy có hổ đã lập tức bị dọa sợ. Kha Cảnh Dương lần đầu tiên gặp một cô gái như vậy.
Sau đó Kha Cảnh Dương nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vu Tiếu nhìn khuôn mặt càng ngày càng trắng bệch của anh, trong lòng không thể yên tâm được, nghĩ một lúc rồi cô lại đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh." Cũng không đợi đối phương nói cái gì mà có hổ hay không có hổ, cô đã chạy đi rồi. Chạy đến nơi Kha Cảnh Dương không nhìn thấy, cô dùng 55 điểm thiện cảm mua oxy già và cồn ¡ ốt, đồ dùng của cửa hàng hệ thống sản xuất ra không cần lo lắng về vấn đề vỏ ngoài. Sau đó cô mở nắp ra, đổ ra một ít giả vờ như đã dùng rồi. Sau đó lại chạy về.
Sau khi cô chạy lại do dự một lúc mới hỏi: "Đồng chí, anh có cần tôi dùng oxy già rửa vết thương cho anh, xong lại dùng cồn ¡ ốt bôi vào không?”
Người đàn ông vốn đang nhắm mắt mở mắt ra nhìn, khoảnh khắc đó, Vu Tiếu cảm thấy ánh mắt anh giống như một con dao sắc cứa trên người cô. Vu Tiếu bất giác giải thích: "Đây là đồ tôi mua ở quê trước khi xuống nông thôn, nghe nói xuống nông thôn sẽ phải làm nhiều việc nhà nồng, sẽ rách đa, nên tôi mới mua để đề phòng. Hôm nay lúc tôi lên núi nhặt củi cũng là sợ sẽ cắt vào tay nên mới mang theo. Vừa rồi..." Cô rất muốn hít thở: "Vừa rồi đi vệ sinh lúc lấy giấy tôi nhìn thấy trong cặp sách." Vốn dĩ định nói là nhặt được, nhưng cái cớ này chắc chắn không dùng được, ai sẽ vứt oxy già và cồn i ốt ở đây chứ, vì vậy vẫn là cái cớ này tốt hơn.
Kha Cảnh Dương gật đầu, yếu đuối nói ba chữ: "Làm phiền rồi."
Vu Tiếu thấy anh không hỏi gì thêm liền thở phào nhẹ nhõm. Cô ngồi xuống bên cạnh anh cẩn thận tháo miếng vải quấn quanh vết thương của anh ra, sau đó đổ oxy già lên miếng vải lau sạch vết thương cho anh, rồi lại bôi cồn ¡ ốt lên, sau khi bôi xong thì băng vết thương lại.
Trong lúc đó Kha Cảnh Dương vẫn luôn nhìn cô, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, ngũ quan xinh đẹp, nhưng sắc mặt rất kém. Người gầy nhom, cằm nhọn, xương quai xanh nhô ra. Đột nhiên, Kha Cảnh Dương lại nhìn thấy chỗ trước ngực cô, không nhịn được nhắc nhở: "Mặc áo sơ mi vào äi."
Áo sơ mi chỉ bị Vu Tiếu cắt mấy vòng bên dưới, vì vậy vẫn có thể mặc, chỉ là mặc lên xong rất ngắn.