Chương 102:
Chương 102:Chương 102:
Phụ nữ đôi khi rất mẫn cảm, vừa nghe lời anh nói, cô theo đó cúi đầu nhìn, đỏ mặt vội vàng cầm áo sơ mi dưới đất mặc lên. Trái tim đập thình thịch, hơi ngượng ngùng.
Rừng cây trở nên yên tĩnh, không nghe thấy tiếng øì cả.
Vu Tiếu lại trộm quay đầu nhìn phát hiện anh đã nhắm mắt lại, lần này ngủ rồi sao? Hay là ngất đi rồi?
Đồng thời lúc đó ở nhà bà cụ Tống, đã qua giờ cơm trưa một lúc rồi.
Bởi vì thời gian tan làm buổi trưa của Ao Tử Sơn là mười một giờ rưỡi, mà lúc này đã mười hai giờ rồi, Vu Tiếu vẫn chưa trở về, Châu Mật Hồng đã tìm cả kí túc xá thanh niên trí thức, phòng của cô ấy và Vu Tiếu vẫn đang khóa cửa, trong phòng không hề có người.
Lúc này Châu Mật Hồng đang đi qua đi lại ở nhà chính của nhà bà cụ Tống, vô cùng bất an, còn lẩm bẩm: "Tiếu Tiếu sẽ đi đâu chứ?"
Bà cụ Tống an ủi: "Thanh niên Vu là một cô gái thông minh, chắc chắn có việc gì đó nên chậm trễ, cháu đừng lo lắng."
Tống Tiểu Thông nhìn dáng vẻ lo lắng của người lớn, nhớ đến chuyện buổi sáng, cậu bé nói: "Buổi sáng cháu và đám bạn lên núi nhặt củi, hái rau đại thì gặp được thanh niên Vu, chị ấy còn cho chúng cháu kẹo ăn. Sau đó chị ấy nói có việc liền xuống núi." Tống Tiểu Thông đương nhiên không biết Vu Tiếu không hề xuống núi.
Châu Mật Hồng nghe vậy: "Nhưng nếu Tiếu Tiếu ở trong thôn sao lại không về ăn cơm chứ? Có phải lúc xuống núi xảy ra chuyện gì không? Xảy ra điều bất trắc gì đó?"
Bà cụ Tống nói: "Chỗ chúng ta là núi lớn, nhiều động vật hoang dã, trước đây chưa từng xảy ra chuyện động vật hoang dã ra khỏi núi sâu, năm nay cũng không đến mức đó..."
Châu Mật Hồng vừa nghe đến điều này liền chạy nhanh ra ngoài: "Không được, cháu phải lên núi tìm cậu ấy."
Nhậm Sóc nghe vậy liền nhanh chóng kéo Châu Mật Hồng lại: "Cô đừng đi vội, nếu như Vu Tiếu thực sự gặp phải động vật hoang dã, bây giờ cô lên đó cũng vô dụng, còn không phải làm mồi cho nó à?”"
Hai mắt Châu Mật Hồng đã đỏ hết lên rồi, cô ấy hét to với Nhậm Sóc: "Anh bỏ tôi ra, tôi phải đi tìm Tiếu Tiếu." Dù sao cô ấy và Tiếu Tiếu đều đã từng chết một lần, có chết thêm lần nữa cũng không sợ.
"Cô bĩnh tĩnh lại đã." Giọng nói của Nhậm Sóc vẫn luôn điềm tĩnh, không bởi vì Châu Mật Hồng lớn tiếng mà tức giận, anh ta hiểu tâm trạng của cô ấy: "Chúng ta cứ hỏi thăm mọi người ở trong thôn trước đã, xem có người nào phát hiện tung tích của Vu Tiếu hay không. Nếu như không có thì lại nhờ đại đội trưởng giúp đỡ lên núi tìm, một cô gái như cô lên núi tìm không hữu ích."
Bà cụ Tống phụ họa theo: "Đúng vậy, thanh niên Nhậm nói rất có lý, chúng ta đi hỏi thăm mọi người đã. Ao Tử Sơn có không ít người, không thể nào mọi người đều chưa từng thấy Vu Tiếu."
Tống Tiểu Thông nói: "Cháu cũng đi."
Bởi vì đi tìm Vu Tiếu, bà cụ Tống, Tống Tiểu Thông, Nhậm Sóc và Châu Mật Hồng đều không quan tâm đến việc ăn trưa nữa, tìm người quan trọng hơn. Chỉ là, bọn họ hỏi rất nhiều nhà trong thôn, mọi người đều nói chưa từng thấy bóng dáng của Vu Tiếu, ngoài hai bạn nhỏ cùng Tống Tiểu Thông đi nhặt củi, nhưng hai bạn nhỏ cũng nói y hệt Tống Tiểu Thông.
Nhà đại đội trưởng.
"Không thấy thanh niên Vu đâu?" Trương Vân Đóa hơi kinh ngạc: "Buổi sáng tôi có thấy cô ấy, khoảng mười giờ, tôi lấy thuốc ở bệnh viện cho cha tôi trở về, thấy cô ấy vừa lên núi. Lúc đó tôi còn nhắc cô ấy không được vào sâu trong núi, bởi vì trong núi sâu có động vật hoang dã, cô ấy chắc không vào sâu trong núi đâu."
Châu Mật Hồng: "Nhưng bây giờ tìm hết một lượt trong thôn rồi vẫn không tìm thấy Tiếu Tiếu. Đại đội trưởng, cầu xin chú gọi mọi người cùng đi tìm được không, cháu.. cháu quỳ xuống xin chú." Nếu như là nguyên nhân khác, cho dù là việc của mình, Châu Mật Hồng cũng sẽ không đến nhà đại đội trưởng, không đến nhà Trương Vân Đóa. Nhưng bây giờ cô ấy lo lắng cho Vu Tiếu, chỉ sợ cô xảy ra chuyện trên núi, chỉ sợ muộn thêm lúc nữa sẽ không kịp.