Chương 108:
Chương 108:Chương 108:
"Đồng chí Kha." Lúc Kha Cảnh Dương quay đầu đi, Vu Tiếu đã vào trong cửa nhà khách lại quay người lại gọi.
Kha Cảnh Dương dừng bước nhướng mày không nói gì nhìn cô.
Vu Tiếu nói: "Đồng chí Kha trở về cũng phải chú ý an toàn, sáng mai tôi mang đồ ăn sáng đến cho anh."
Kha Cảnh Dương hơi bất ngờ, sau đó khóe miệng cong lên: "Được, phiền cô rồi."
Vu Tiếu và Châu Mật Hồng trở về phòng của nhà khách vừa nhắm mắt đã ngủ ngay. Ngày hôm sau, sửa soạn xong thì cô dùng nước nóng của nhà khách pha một bình sữa, sau đó đi đến tiệm cơm quốc doanh.
Giờ này tiệm cơm quốc doanh đã mở cửa, tiệm cơm quốc doanh của thành phố nhiều khách hàng, bên trong rất náo nhiệt.
Hai người xếp hàng một lúc lâu mới đến lượt bọn họ.
Châu Mật Hồng nói: "Tôi muốn mười cái bánh bao nhân thịt, không, hai mươi cái bánh bao nhân thịt.Nhất định phải ăn cho sảng khoái, không ăn hết thì mang về Ao Tử Sơn ăn tiếp.
Người phục vụ nghe thấy hai mươi cái bánh bao nhân thịt liên kinh ngạc: "Hai mươi cái bánh bao nhân thịt cần phiếu thịt một cân, phiếu lương thực hai cân, thêm ba đồng."
Phiếu thịt một lạng đã ép chết Châu Mật Hồng rồi, cô ấy có phiếu lương thực, nhưng không có phiếu thịt: "Vậy..."
"Phiếu thịt một cân, phiếu lương thực hai cân, ba đồng, đây." Vu Tiếu đưa tiền và phiếu cho người phục vụ. Phiếu lương thực là do nhà họ Trương đền bù, một tấm phiếu thịt là do cô dùng mười điểm thiện cảm đổi, còn một phiếu là trước đây Nhậm Sóc đưa cho.
"Tiếu Tiếu, cậu tốt quá đi..."
Vu Tiếu nói: "Vậy tý nữa cậu ăn ít một chút."
Châu Mật Hồng giả vờ giả vịt nói: "Vậy được rồi."
Kết quả lúc lấy được bánh bao nhân thịt, cô ấy một phát ăn hết ba cái, bởi vì bánh bao vẫn còn nóng, miệng cô ấy bị bỏng rớt cả một mảng da.
Vu Tiếu cũng ăn hai cái, còn lại mười lăm cái, trong đó Vu Tiếu giữ lại năm cái, mười cái còn lại bảo Châu Mật Hồng cầm về. Thời tiết này bánh bao để đến ngày mai cũng sẽ không hỏng, cô ấy có thể từ từ ăn.
Ăn xong bữa sáng hai người đến bệnh viện. Kết quả vừa đến cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng mắng mỏ, lúc đi vào chỉ thấy một người phụ nữ đứng bên cạnh giường mắng Kha Cảnh Dương.
"Tên nhóc thối nhà anh, sao cả lúc nghỉ phép anh cũng không yên thân được vậy? Mẹ biết anh quan tâm đến người dân, nhưng anh quan tâm đến mức mạng cũng không cần nữa hả? Anh có biết anh đang móc tỉìm của mẹ anh không?"
"Mẹ, con có chừng mực."
"Anh có chừng mực cái quái gì. Anh có chừng mực mà anh để người khác khiêng anh vào bệnh viện hả? Anh phải biết rằng nếu anh chết rồi mộ phần của anh không có ai thắp hương cho đâu."
"Mẹ, con vẫn còn trẻ."
"Nhưng mẹ anh già rồi, mẹ anh đã sắp sáu mươi tuổi rồi, nếu anh có chuyện gì, anh bảo mẹ anh phải sống thế nào? Tương lai ai dưỡng lão cho mẹ anh đây?”
".. Mẹ, con còn có bốn người anh trai."
"Thôn chúng ta đều theo con trai út, anh không muốn dưỡng lão cho mẹ anh à?"
"Con không có." Kha Cảnh Dương vô cùng bất đắc dĩ.
"Anh còn nói không phải? Vậy thì anh chọn đối tượng kết hôn cho mẹ anh luôn đi, mẹ anh chỉ muốn ôm cháu nội mà thôi, không được sao?"
"Cháu nội của mẹ cộng lại đã đủ tổ chức một tiểu đội sản xuất rồi."
"Nhưng đó không phải do anh sinh."
"Con cũng không thể sinh mà."
Phụt, từ ngoài cửa truyền vào hai tiếng cười nhẹ.
"Anh còn không..."
"Đồng chí Vu Tiếu, cô đến rồi." Lần này Kha Cảnh Dương thật sự không phát hiện ngoài cửa có người. Thực tế thì nếu không phải anh bị mẹ mắng đến mức không thể tập trung thì anh đã sớm phát hiện ra ngoài cửa có người rồi.
Bà Kha: "Anh gọi ai? Anh đừng nghĩ chuyển chủ đề, mẹ nói cho anh biết..."
"Đồng chí Kha." Một giọng nói của cô gái vang lên ngoài cửa, bà Kha đang quay lưng lại với cửa lập tức bị chặn họng, đột ngột dừng lại không nói nữa. Bà quay đầu, chỉ thấy ngoài của có hai cô gái đang đứng, một người ăn mặc xinh đẹp sạch sẽ, vừa nhìn quần áo đã biết là chất lượng tốt, chắc là một cô gái có điều kiện gia đình rất tốt. Còn một cô gái mặc dù quần áo sạch sẽ, nhưng trên áo có nhiều miếng vá, chắc điều kiện gia đình không tốt.