Chương 109:
Chương 109:Chương 109:
Bà Kha không ngờ thực sự có cô gái đến thăm bệnh, bà tổng cộng có năm đứa con trai, hai đứa con gái, Kha Cảnh Dương là đứa con có khi tuổi già của bà. Chỗ bà không thịnh hành con út, cháu lớn là tính mạng của người già, bà chỉ nhận con trai út là tính mạng của mình, còn những đứa con trai, con gái, cháu trai, cháu gái khác, bà đều đối xử công bằng. Nhưng cũng vì vậy, so với con trai út, những đứa con trai, con gái khác đều giống như nhặt được. Bà Kha nổi tiếng trong cả đại đội, có thứ gì tốt bà đều cho con trai út, từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày Kha Cảnh Dương đều được ăn một quả trứng gà, còn về những người khác của nhà họ Kha muốn ăn trứng gà, nước bọt của bà có thể nhấn chìm bọn họ. Nhưng bà Kha không hề cảm thấy có vấn đề gì, theo cách nói của bà, đồ của bà, bà muốn cho ai thì cho.
"Chào hai vị nữ đồng chí." Đừng thấy bà Kha vừa rồi mắng con trai út nước miếng bay đầy trời, nhưng bây giờ ở trước mặt người thứ ba, bà vẫn phải giữ thể diện cho con trai út.
Kha Cảnh Dương quay người, trộm thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn động tác nhỏ của anh, Vu Tiếu quả thực hơi kinh ngạc. Thực sự không thể tưởng tượng được đồng chí Kha hôm qua vẫn còn mang theo cô chạy trốn trong cơn mưa đạn của bọn trộm nộ, lại sợ mẹ như vậy.
Vu Tiếu đi vào phòng bệnh khom lưng với bà Kha nói: "Bác gái à, thực sự xin lỗi bác, đồng chí Kha bị thương là vì cứu cháu, khiến bác lo lắng cho anh ấy là lỗi của cháu."
Sáng hôm nay bà Kha mới biết chuyện của con trai, sáng sớm bà vừa mới dậy, cảnh sát ở đồn công an trên thị trấn đến nhà họ Kha và báo cho bà biết đồng chí Kha Cảnh Dương vì giúp đỡ đồn công an bắt phần tử phạm tội nên bị thương, vì vậy tình hình cụ thể bà vẫn chưa biết.
Lần này nghe Vu Tiếu nói xong bà liền loạn hết cả tiết tấu, nhưng mà đầu óc bà xoay chuyển nhanh, con trai đã thành như vậy rồi, bà trách ai cũng vô dụng. Vì vậy bà sảng khoái nói: "Nữ đồng chí à, cháu đừng để trong lòng, thằng nhóc này là quân nhân, vì nhân dân phục vụ là điều nên làm, may mà nữ đồng chí như cháu không xảy ra chuyện gì.
Vu Tiếu không ngờ bà Kha sẽ nói như vậy, nghe lời bà vừa mắng Kha Cảnh Dương, cô tưởng rằng bà Kha ít nhất sẽ trách cô, nhưng bà ngược lại lại an ủi cô. Lập tức, cô càng ngại hơn, cô vội vàng lấy bánh bao nhân thịt ra: "Bác gái à, vừa sáng ra bác đã đến thăm đồng chí Kha, chắc bác vẫn chưa ăn gì, cháu mua bánh bao cho đồng chí Kha, bác gái cùng ăn đi a."
Bà Kha nghe xong trong lòng càng thoải mái hơn, nữ đồng chí này còn mang bữa sáng cho con trai, cũng không uổng công con trai cứu người ta: "Không cần đâu, ta đã ăn sáng ở nhà rồi mới qua đây, nhưng mà vì lo lắng cho nó, nên không kịp chuẩn bị đồ ăn sáng cho nó, may mà nữ đồng chí mang bánh bao đến đây, để nó ăn là được."
Kha Cảnh Dương cũng không hề khách sáo, anh nhận lấy túi giấy trong tay cô, vừa mở ra, một mùi thịt bay ra, lại nhìn trên chiếc bánh bao trắng tinh, nước thịt hơi tràn ra, chiếc bánh bao nhân thịt này thật thơm.
Bà Kha nhìn xong lại nhìn Vu Tiếu, cười rạng rỡ, nữ đồng chí này mua bánh bao nhân thịt cho con trai bà, đúng là đồng chí tốt.
Vu Tiếu không hề chú ý đến ánh mắt của bà Kha, cô vặn nắp bình nước quân dụng ra, đổ sữa bò bên trong vào trong cốc sứ: "Đồng chí Kha, anh uống sữa bồi bổ thân thể đi."
Kha Cảnh Dương nói: "Đồng chí Vu không cần khách sáo như vậy."
Bà Kha thấy vậy nhiệt tình kéo tay Vu Tiếu sang bên cạnh, vỗ vào ghế: "Nữ đồng chí, cháu ngồi xuống nghỉ ngơi đi, sáng sớm cháu đã chạy đi mua bánh bao, chắc mệt rồi hả? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
Vu Tiếu cũng không từ chối, cô thuận theo ngồi xuống ghế, cô nói: "Bác gái à, cháu tên là Vu Tiếu, cháu không mệt ạ, cháu cũng muốn ăn nên thuận tiện mua luôn ạ."