Chương 110:
Chương 110:Chương 110:
Bà Kha cẩn thận đánh giá cô, sắc mặt của cô gái này quả thực không tốt lắm, chắc chắn là do việc hôm qua khiến cô bị ảnh hưởng, cô gái nhỏ gặp phải phần tử phạm tội chắc chắn sẽ sợ hãi. Hơn nữa con trai bà lại bị thương, việc hôm qua chắc chắn rất nghiêm trọng, rất kịch liệt. Nhưng mà, mặt mày cô gái này cũng rất xinh đẹp, không những mi thanh mục tú, mà ánh mắt cũng rất trong sáng. Bà Kha hài lòng gật đầu, bà nắm tay Vu Tiếu vỗ võ: "Đúng là cô gái tốt, có phải hôm qua cháu sợ hãi rồi đúng không? Sau này gặp phải phần tử phạm tội nhất định phải cẩn thận đó."
Vu Tiếu cảm thấy người này vừa nhiệt tình lại hiền từ, cô mỉm cười nói: "Có hơi sợ hãi, nhưng mà có đồng chí Kha ở đó, cháu không sợ." Ở trước mặt mẹ người ta đương nhiên phải khen con trai của bà nhiều hơn.
Nhưng Vu Tiếu không biết rằng, bà Kha nghe xong lại hiểu theo một ý khác. Một nữ đồng chí ở bên cạnh nam đồng chí liền thấy không sợ hãi, vậy chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ nữ đồng chí này có ý với nam đồng chí. Hơn nữa, con trai bà vừa mới cứu người ta, chính là hình tượng của một người anh hùng, càng dễ khiến người ta yêu thích. Trong lòng bà Kha nghĩ là một chuyện, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện điều gì: "Đứa con trai này của bác ấy à, những cái khác không dám nói, nhưng bảo vệ người khác luôn làm rất thỏa đáng. Đúng rồi, cháu gái a cháu là người ở đâu? Hôm qua xảy ra chuyện như vậy, cha mẹ cháu chắc sẽ lo lắng lắm nhỉ?"
Bà Kha bắt đầu dò hỏi tình hình gia đình của Vu Tiếu, nhưng mà bà dò hỏi rất có trình độ, khiến người ta không nhận ra có vấn đề gì.
Vu Tiếu rất kính trọng bà Kha, Kha Cảnh Dương là ân nhân cứu mạng của cô, chỉ dựa vào phần ân tình này, cho dù bà Kha có là người thích gây sự vô cớ, cô cũng phải nể mặt Kha Cảnh Dương, huống hồ tính cách của bà Kha rất tốt: "Bác gái à, cháu là người huyện X, đến Ao Tử Sơn xây dựng nông thôn, người nhà của cháu còn chưa biết việc này. Nhưng mà, cháu đã không còn người nhà nữa ạ."
Bà Kha ngây người, lập tức thấy hơi ngượng nói: "Việc này... cháu à, việc này..."
Vu Tiếu cười thản nhiên: "Không sao đâu ạ, cha cháu cũng là quân nhân, chỉ là tám năm trước đã hi sinh rồi. Sau khi cha cháu hi sinh thì mẹ cháu đi bước nữa, vì vậy cháu không còn người thân nữa, nhưng mà ông bà nội đối xử với cháu rất tốt."
Bà Kha nghe xong cảm thấy đau lòng thay cô gái nhỏ, cha cô tám năm trước đã hi sinh rồi, lúc đó cô vẫn còn nhỏ, mẹ lại đi bước nữa, sống với ông bà nội chắc chắn rất khổ, nếu không quần áo sẽ không có nhiều miếng vá như vậy. Theo lý mà nói, quân nhân hy sinh quốc gia có trợ cấp và tiền thăm viếng, khoản tiền này cũng đủ nuôi một cô gái nhỏ. Nhưng quần áo trên người cô gái nhỏ lại cũ nát như vậy, có thể thấy ông bà nội của cô cũng là người lòng dạ đen tối, không tiêu tiền cho cô. Nhưng đứa trẻ này vì giữ thể diện cho ông bà nội, lại nói ông bà nội đối với cô rất tốt, thực sự là một cô gái ngoan ngoãn.
Bà Kha vẫn luôn tự hào về con trai út của mình, con trai bà từ nhỏ thành tích học tập đã tốt, năm tuổi bắt đầu đi học tiểu học, mười hai tuổi học trung học, mười sáu tuổi tốt nghiệp cấp ba, lúc đó vẫn chưa bỏ thi đại học, anh lại thi đỗ vào trường quân đội, hai mươi tuổi tốt nghiệp trường quân đội, sau đó vào quân đội, đến bây giờ hai mươi hai tuổi đã là tiểu đoàn trưởng rồi. Trong lòng bà, con trai bà là ưu tú nhất. Vì vậy bà cảm thấy, con trai bà xứng đáng với cô gái tốt nhất. Cô gái tốt nhất đương nhiên là cô gái đến từ thành phố, trong đại đội, những người đó đều muốn giới thiệu con gái, cháu ngoại gái, cháu gái nhà mình cho con trai bà, cũng không nhìn xem con gái, cháu ngoại gái, cháu gái của mình là người như thế nào, mấy nha đầu ở nông thôn, không biết nổi mấy chữ, nào có xứng với con trai bà chứ?