Chương 122:
Chương 122:Chương 122:
Nghe lời con trai dỗ dành mình, sự tức giận ban đầu của mẹ Kha đột nhiên mất hết, trong lòng vui vẻ nhưng mồm vẫn không buông tha cho anh: "Anh cứ sống vậy đi, sống đến năm nhiều tuổi rồi, nhìn xem còn ai sẽ coi trọng anh nữa."
Kha Cảnh Dương nhìn về phía mẹ anh nhưng không nói gì. Bởi vì anh biết, anh càng nói thì mẹ anh chắc chắn càng nói nhiều hơn.
Mẹ Kha hết cách chỉ đành đứng dậy: "Anh đợi đấy, mẹ đi mua cơm trưa cho anh." May mà buổi sáng bác sĩ có đến nói lưng của con trai không sao, chỉ là để phòng bị nhiễm trùng và bị viêm, phải ở lại bệnh viện hai người, mẹ Kha còn mong con trai ở lại đến khi nào lành hẳn mới xuất viện kìa.
"Bác gái, đồng chí Kha." Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng nói.
Mẹ Kha và Kha Cảnh Dương quay đầu, thì ra là Vu Tiếu đến.
"Tiếu Tiếu à, cháu đến thăm thằng nhóc này hả?" Mẹ Kha vui mừng đứng dậy ra cửa đón Vu Tiếu: "Không phải cháu bảo tối mới đến sao? Sao bây giờ lại đến? Có phải không yên tâm về thằng nhóc này không?”
Vu Tiếu cười giải thích: "Cháu mua ít sữa bột và hồng táo để cho đồng chí Kha bồi bổ thân thể, bổ máu. Hồng táo có thể ăn luôn, mỗi ngày ăn năm sáu quả. Còn cả táo nữa, lúc cháu mua hồng táo nhìn thấy trong tiệm thực phẩm phụ có táo, vì vậy mua một ít cho bác gái ăn thử."
"Ấy, đứa trẻ này cháu khách sáo quá, nó da dày thịt béo, cần gì phải bồi bổ. Với cả bà lão như ta, đã một đống tuổi rồi, ta không ăn táo đâu, những thứ này đều là đồ các cô gái như bọn cháu thích ăn, cháu cứ cầm ve đi, cháu phải chú ý bồi bổ thân thể, trông cháu gầy quá." Mẹ Kha cảm thấy, đứa trẻ này bà không chỉ vừa mắt mà càng nhìn càng thích.
Kể ra thì, Kha Cảnh Dương cũng thấy kỳ lạ, bình thường mấy người anh trai, chị dâu của anh muốn lấy được đồ ăn từ trong tay mẹ anh thì đúng chỉ là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng trông thái độ của mẹ anh với đồng chí Vu, anh cũng không biết rốt cục mẹ anh thích người ta ở điểm gì.
Vu Tiếu để gùi xuống: "Cháu cũng mua cho mình rồi ạ, bác gái yên tâm, cháu sẽ không bạc đãi bản thân đâu, nhưng đồng chí Kha lần này bị thương, còn chảy rất nhiều máu, càng cần bồi bổ hơn. Hơn nữa, người già có thể ăn là phúc, cho dù tuổi lớn rồi, bác cũng nên ăn đồ ăn ngon."
Mẹ Kha càng cười không khép được miệng: "Đứa trẻ này cháu thật biết nói chuyện."
Vu Tiếu nói: "Không phải đâu, cháu nghiêm túc mà, táo này cháu rửa rồi, bác có thể ăn luôn." Nói xong cô cầm một quả lên nhét vào tay mẹ Kha.
Mẹ Kha nhìn quả táo đỏ au cắn một miếng: "Ngọt thật, bác chưa từng ăn táo nào ngọt như vậy, đồ Tiếu Tiếu tặng đúng là khác mà."
Vu Tiếu ngọt ngào nói: "Nào có, là bởi gì trong lòng bác gái thấy tươi đẹp, nên ăn gì cũng thấy ngọt. Không phải có câu nói là, trong lòng tươi đẹp thì nghĩ cái gì cũng thấy tươi đẹp, trong lòng buồn phiền thì ăn cái gì cũng thấy chua sao."
Mẹ Kha được Vu Tiếu khen như vậy vô cùng vui vẻ.
Kha Cảnh Dương nhìn mẹ anh và Vu Tiếu giao tiếp với nhau, lắc lắc đầu. Mấy người anh trai, chị dâu, cháu trai, cháu gái của anh không ai là không sợ mẹ anh, nhưng trông Vu Tiếu thực sự chẳng sợ chút nào.
Mẹ Kha vừa ăn táo vừa nói: "Tiếu Tiếu à, bác nói với cháu cái này, vừa rồi bác đã hỏi thằng nhóc nhà bác rồi, việc có con gì gì đó, đều là cái người tên Ôn Nhu kia bịa đặt ra thôi. Bác nói với cháu này, sự việc là như thế này..."
"Mẹ." Kha Cảnh Dương cảm thấy có vài việc không cần thiết phải nói cho người khác: "Mẹ, con đói bụng rồi, mẹ đến nhà ăn của bệnh viện mua cơm đi, đồng chí Vu chắc cũng chưa ăn cơm."
Mẹ Kha nghe vậy nói: "Đúng rồi, Tiếu Tiếu à, cháu đi cùng bác đi, cháu muốn ăn gì bác mua cho." Nói xong thì kéo Vu Tiếu đi.
Kha Cảnh Dương: ".."Ý của anh là để mẹ anh đi một mình thôi.