Chương 123:
Chương 123:Chương 123:
Vu Tiếu bị kéo đi, dọc đường đi nghe chuyện coi mắt của Kha Cảnh Dương và Ôn Nhu. Nói đến cuối, mẹ Kha còn tức giận nói: "Cháu nói xem có tức hay không, cái cô Ôn Nhu kia lại bảo con trai bác không được quan tâm đến chúng ta, cha mẹ nuôi con lúc còn nhỏ, con trai nuôi cha mẹ đến già, đây không phải là điều đương nhiên hay sao?"
Vu Tiếu nói: "Bác cũng đừng tức giận vì chuyện này, vì một người không quen mà tức giận không đáng." Không phải cô ác ý phê phán cô Ôn Nhu kia, hôm đó ngôn từ hành vi của cô ta ở Cung Tiêu Xã khiến người ta cảm thấy rất vô ý thức.
Mẹ Kha lại chuyển chủ đề: "Tiếu Tiếu, nếu là cháu, cháu có ngăn cản chồng cháu dưỡng lão cho cha mẹ không?”
Vu Tiếu nghĩ rồi nói: "Xem tình hình ạ, nếu cha mẹ yêu thương con cái vậy nên dưỡng lão, nhưng nếu cha mẹ không yêu thương vậy cháu sẽ không dưỡng lão." Ví dụ như yêu cầu cô phải dưỡng lão cho Dư Phương, vậy thì không cần nghĩ.
Mẹ Kha nghe xong cảm thấy lời này không có vấn đề gì, bà yêu thương con trai như vậy, vì vậy nếu Tiếu Tiếu gả cho con trai, bà cũng không cần lo lắng con dâu không thích bà: "Vậy cháu có tán thành việc sống cùng với cha mẹ chồng không?"
Vu Tiếu nói: "Cháu cũng không thích sống cùng cha mẹ chồng. Nhưng mà, cháu sẽ sống bên cạnh nhà cha mẹ chồng, dù sao ở cùng nhau có những việc không tiện cho lắm. Nhưng cha mẹ chồng tuổi tác đã cao, cũng dễ bị bệnh hoặc gì đó, vì vậy nếu ở bên cạnh, cho dù xảy ra chuyện gì gọi một tiếng là chúng cháu có thể nghe thấy, lúc nào cũng có thể chăm sóc cho bọn họ."
Mẹ Kha nghe xong cảm thấy không tệ, bà thấy Tiếu Tiếu đúng là một lựa chọn tốt cho người con dâu thấu tình đạt lý, bà càng ngày càng thích cô hơn.
Vu Tiếu không biết suy nghĩ của mẹ Kha, hai người đi đến nhà ăn của bệnh viện, bởi vì bọn họ không mang theo bát cơm, nên đồ lấy cơm dùng bát của nhà ăn bệnh viện, nhưng mà cần tiền cọc.
Đồ ăn của nhà ăn bệnh viện không tệ, có cơm cũng có lương thực phụ, đồ ăn thì có cả thức ăn mặn. Vu Tiếu mua khoai lang và cải xanh xào đậu phụ. Mẹ Kha thấy đứa trẻ ăn ít, lại lo lắng có phải cô mua đồ bổ cho con trai bà tiêu hết tiền rồi không, vì vậy bà lại mua thêm thịt kho tàu, rau cần xào, canh xương củ cải, sau đó lại mua thêm cơm trắng.
Vừa đến phòng bệnh, mẹ Kha liền nói: "Tiếu Tiếu, cháu ăn cơm đi, cứ để bác ăn khoai lang cho."
Vu Tiếu thích ăn khoai lang, hoặc là nói ở hiện đại thịnh hành ăn lương thực phụ. Đối mặt với sự nhiệt tình và khách sáo của mẹ Kha, cô uyển chuyển biểu đạt suy nghĩ của mình: "Bác gái à không cần đâu, cháu tự ăn ạ, cháu thích ăn khoai lang, ngọt lắm, đặc biệt là khoai lang nướng trên bếp là ngon nhất." Nghe nói người của niên đại này ăn khoai lang luộc nhiều hơn, bởi vì nướng khoai lang sẽ tốn củi đốt, người bình thường sẽ tiếc, cụ thể có phải không Vu Tiếu cũng không biết.
Mẹ Kha vốn còn định đưa cơm cho Vu Tiếu, nhưng Vu Tiếu kiên định nên bà cũng hết cách.
Ăn xong cơm trưa, Vu Tiếu liền cáo từ.
Trở về nhà khách, nhìn thấy người phụ nữ quản lý nhà khách ngồi trước quầy cắn hạt dưa, Vu Tiếu hơi động lòng liền tiến lên hỏi: "Chị gái ơi, có đổi đồ không?"
Động tác cắn hạt dưa của người phụ nữ không hề dừng lại, nghe lời Vu Tiếu cũng không hề kinh ngạc, cô ta bình tĩnh hỏi: "Đổi cái gì?"
Vu Tiếu cũng chỉ là thử hỏi mà thôi, cô cảm thấy người phụ nữ này quản lý nhà khách, người ra vào nhà khách hằng năm cộng lại chắc chắn không ít, không chừng trong tay người phụ nữ này cũng có không ít thứ có thể đổi: "Em có phiếu xe đạp và phiếu máy may, em muốn đổi lấy phiếu vải, phiếu thịt, phiếu điểm tâm, chị có phiếu vải không?"
Động tác cắn hạt dưa của người phụ nữ đó dừng lại. Người phụ nữ quả thực có rất nhiều phiếu, phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu vải, phiếu kỹ nghệ, phiếu điểm tâm đều không ít.