Chương 131:
Chương 131:Chương 131:
Đại đội trưởng rít một hơi thuốc, được thì được nhưng việc nay phải tiêu không ít tiền: "Người hôm đó đi tìm cháu cộng thêm cả thanh niên trí thức khoảng sáu bảy mươi người, cụ thể chú còn phải thống kê, mỗi người một lạng thì phải chuẩn bị bốn đến năm cân, cháu có nhiều phiếu thịt như vậy không?”
Vu Tiếu nói: "Có ạ, trước khi cháu xuống nông thôn trong nhà có cho cháu ít phiếu lương thực thông dụng toàn quốc, ở bệnh viện cháu dùng phiếu lương thực đổi lấy ít phiếu thịt với người khác. Cháu muốn mua thịt ở Cung Tiêu Xã xong trở về sớm chút, vì vậy muốn mượn xe đạp nhà chú ạ."
Đại đội trưởng nghe cô sắp xếp xong rồi cũng không ngăn cản: "Vậy được, sáng sớm mai cháu đến lấy xe đạp đi."
"Cảm ơn đại đội trưởng. Đại đội trưởng, cháu còn một việc nữa, thanh niên Kim vì tìm cháu mà ngã vỡ đầu, mặc dù cháu đã trả tiền phí chữa trị cho cô ấy, nhưng công điểm cháu cũng muốn bù ạ."
Đại đội trưởng: "Việc này cháu đồng ý là được, đến lúc đó báo với nhân viên tính công điểm một tiếng."
"Cảm ơn đại đội trưởng."
Sau khi tan làm lúc mọi người đến nhà bà cụ Tống ăn cơm, bà cụ Tống theo lời của Vu Tiếu chuẩn bi bữa tối cho Kim Linh, một bát cháo trắng, một đĩa trứng xào hành: "Cháu đi đưa cơm cho Kim Linh trước, mọi người ăn trước đi, không cần đợi cháu."
Kí túc xá thanh niên đang chuẩn bị ăn cơm tối, bởi vì Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan không biết nấu cơm, vì vậy bọn họ chỉ có thể đợi sau khi hết giờ làm cùng nhau nấu, đương nhiên, Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan phụ trách rửa bát.
Bây giờ Kim Linh ngã vỡ đầu, vì vậy việc nấu cơm liền chỉ còn Lâm Ái Dao làm. Đi làm cả một ngày, Lâm Ái Dao thực sự mệt chết, nào có tâm trạng làm cái gì? Cô ta chỉ luộc vài củ khoai, rồi làm một bát canh trứng là xong.
Thực tế thì, Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan đã chán ăn cái này lắm rồi. Đã xuống nông thôn mười mấy ngày, ngày nào cũng ăn cái này, bọn họ thực sự không chịu nổi nữa.
Triệu Bảo Lan: "Hay là chúng ta cũng giống như Châu Mật Hồng và Vu Tiếu, mỗi tháng nộp hai cân rưỡi lương thực để nhờ mấy thím trong thôn giúp làm sẵn cơm?"
Điền Tinh Ting nghe xong cũng động lòng, cảm thấy như vậy cũng được.
Lâm Ái Dao nói: "Cho dù hai người mỗi tháng đưa hai cân rưỡi lương thực thì đồ ăn cũng là khoai lang, muốn ăn đồ ngon thì phải tự mình chuẩn bị đồ ăn, mỡ muối tương dấm cũng không thể thiếu, nếu không chỉ mất hai cân rưỡi lương thực, họ sẽ làm cái gì cho hai người?"
Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan nghĩ thấy cũng phải.
"Thanh niên Kim." Lúc này, Vu Tiếu cầm giỏ đến.
"Thanh niên Vu đến rồi."Kim Linh ngồi ở cửa, đầu của cô ta thực ra không có vấn đề gì lớn, nhưng mà lúc đưa đến bệnh viện, cô ta từng sốc độ một, mặc dù sau đó có tỉnh lại, trông có vẻ vết thương không nghiêm trọng, nhưng não chấn động vẫn cần phải nghỉ ngơi nhiêu hơn. Thực tế, lời Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan vừa nói cũng đã đánh vào trong lòng cô ta. Mỗi ngày đi làm rồi lại nấu ăn như vậy, cô ta cũng không chịu nổi. Trong đầu cô ta có cách khác, cô ta không muốn làm việc ở ruộng, nhưng mà lại muốn lấy công điểm nhiều. Vì vậy, mấy ngày hôm nay cô ta đã nghĩ ra cách.
Nhưng mà, nếu như tình tiết không thay đổi thì Vu Tiếu biết hành động tiếp theo của Kim Linh.
"Thanh niên Kim, tôi mang cơm tối đến cho cô." Vu Tiếu đi vào phòng bếp lấy cháo trắng và trứng xào hành trong giỏ ra: "Thanh niên Kim, cô mau đến ăn đi, tôi đi ăn cơm trước đây, lát nữa sẽ đến dọn bát đĩa sau." Cũng không đợi Kim Linh từ chối, cô đã chạy mất. Hành động này của Vu Tiếu có nghĩa là đang trả lại ân tình cho Kim Linh, để tránh sau này có người mang chuyện này ra nói. Vì vậy cô mang đến rất quang minh chính đại, giống như lúc này, các thanh niên trí thức nữ đều có mặt, cô mang cơm đến chính là lúc thích hợp nhất.