Chương 132:
Chương 132:Chương 132:
Kim Linh cũng không hề có ý muốn lợi dụng lòng tốt của Vu Tiếu, dù sao người đi tìm Vu Tiếu cũng không phải cô ta, mà là nguyên chủ. Người Vu Tiếu nợ ân tình cũng không phải cô ta, bây giờ nguyên chủ đã không còn nữa, việc này cũng coi như đã qua. Đương nhiên, việc này cũng không thể trách Vu Tiếu được, nếu như Vu Tiếu hại chết nguyên chủ, cô ta đương nhiên sẽ báo thù thay nguyên chủ, nhưng bởi vì là chuyện ngoài ý muốn, vì vậy chỉ có thể cho qua chuyện này. Nhưng mà, ngửi thấy mùi thơm của cháo trắng, còn cả trứng xào vàng óng, nước miếng cô ta trào ra. Không thể không nói, từ lúc xuyên sách đến bây giờ đây là bữa cơm thơm ngon nhất.
Nếu Vu Tiếu đã mang đến rồi, cô ta cũng không thể từ chối, cứ coi như là nợ Vu Tiếu đi, sau này cô ta sẽ trả lại. Kim Linh sảng khoái dứt khoát ăn hết. Cô ta là người của thời hiện đại, còn sợ không trả được ân tình sao?
Đám người Điền Tinh Tinh nhìn Kim Linh vừa ăn cháo vừa ăn trứng, nhìn đến mức mắt đỏ lên, bọn họ cũng muốn ăn. Điền Tinh Tinh: "Thật hâm mộ Châu Mật Hồng và Vu Tiếu, mỗi ngày đi làm về có người làm sẵn cơm, cuộc sống như vậy thật tốt."
Triệu Bảo Lan: "Hâm mộ cái gì? Điệu bộ đại tiểu thư, cũng không phải con cái nhà địa chủ, còn phải đợi người khác hầu hạ làm cơm cho." Lâm Ái Dao: "Không thể nói như vậy được, Châu Mật Hồng và Vu Tiếu đi làm rất chăm chỉ, mỗi người đều được bốn năm điểm công điểm. Hơn nữa có người làm cơm cho thì sao? Người trong thôn không phải đều vậy sao, mọi người đi làm, đám trẻ sẽ nấu cơm, chẳng nhẽ đây không phải là có người hầu hạ, cũng là điệu bộ đại tiểu thư?"
Triệu Bảo Lan nhìn Lâm Ái Dao một cái: "Vậy cô chơi với đám Châu Mật Hồng đi, bọn họ cũng sẽ không để cô lợi dụng đâu. Nhìn xem từ lúc bọn họ xuống nông thôn đã giúp đỡ cô gì chưa?"
Lâm Ái Dao cảm thấy lời của cô ta rất buồn cười: "Không ăn được nho thì chê nho xanh, tôi chỉ là có gì nói đấy mà thôi, cũng không muốn chiếm lợi của bọn họ. Ai giống các cô, lòng dạ đen tối mới nói ra mấy lời như câu lợi dụng này."
Giọng điệu Triệu Bảo Lan thay đổi: "Cô nói ai lòng dạ đen tối cơ?"
Kim Linh: "Mấy cô đừng cãi nhau nữa, tôi đau đầu."
Suy nghĩ cho người bệnh nên mọi người không nói nữa.
Kim Linh ăn xong cơm, múc ít nước từ trong vại rửa sạch hai cái bát, người ta đã mang cơm đến thì cô ta không thể nào để người ta phải rửa cả bát nữa. Rửa bát xong, cô ta nói với Lâm Ái Dao: "Ái Dao, tý nữa mình muốn đến nhà đại đội trưởng, cậu ăn cơm xong cùng mình đi được không?" Kim Linh có kí ức của nguyên chủ, từ lúc xuống nông thôn đến giờ, quan he giữa nguyên chủ và Lâm Ái Dao rất tốt, hai người giúp đỡ lẫn nhau. Vì vậy Kim Linh quyết định tiếp tục quan hệ với Lâm Ái Dao, bởi vì Lâm Ái Dao tính cách tốt, sẽ không tính toán chỉ li. Hơn nữa, cô ta cũng không thể vì xuyên sách mà tránh Lâm Ái Dao, một mình một người sống dưới nông thôn cũng không hay lắm.
Đợi Lâm Ái Dao ăn xong cơm, việc rửa bát giao lại cho Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan, cô ta đỡ cánh tay của Kim Linh đi ra ngoài: "Kim Linh, cô đến nhà đại đội trưởng làm gì?"
Kim Linh nói: "Tôi định xin nghỉ thăm thân." Thanh niên trí thức xuống nông thôn đủ một năm sẽ có kỳ nghỉ thăm thân, nguyên chủ không nỡ tiêu tiền nên chưa từng trở về. Kim Linh cũng không hề muốn trở về cái gia đình bạc tình kia của nguyên chủ, mà cô ta có dự định khác: "Ái Dao, mình cảm thấy chúng ta cũng nên tách ra không ăn chung với Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan nữa. Để bọn họ tự đi nhặt củi, tự đi gánh nước, sau này ai quản việc người đó." Cho dù là xem tiểu thuyết hay là từ trong ký ức của nguyên chủ đều biết được, hai người này ham ăn lười làm. Củi bọn họ nhặt, nước bọn họ gánh đều không đủ dùng.