Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện (Dịch Full)

Chương 147 - Chương 147:

Chương 147: Chương 147:Chương 147:

Nhậm Sóc bật cười: "Thanh niên Vu rất biết câu cá hả?" Tiếng cười vang vọng, hơi khác với Nhậm Sóc lạnh nhạt bình thường.

Vu Tiếu rất tự tin vào khả năng câu cá của mình, nhưng mà: "Chưa từng câu cá, nhưng tôi cảm thấy tôi có thể làm được." Cũng không thể nói rất biết câu cá ở thế giới hiện thực mà: "Đúng rồi, chúng tôi không có cần câu, nhà Tiểu Thông có không?"

Tống Tiểu Thông nói: "Nhà em có hai cái cần câu, trước đây là em và bà nội cùng đi câu, hôm nay anh Nhậm muốn di nhưng anh Nhậm không phải là đội tám của chúng ta, vì vậy bà nội không đi nữa. Cần câu của thanh niên Vu em sẽ đi mượn của đám bạn, nhưng mà thanh niên Lâm không phải đội tám của chúng ta, hôm nay không được câu cá."

Điều Tống Tiểu Thông nói Vu Tiếu cũng biết, dù sao cô cũng từng đọc tiểu thuyết, những việc liên quan đến câu cá có miêu tả ở trong đó: "Vậy được rồi, phiền em đi mượn giúp chị một cái cần câu." Nói xong liền lấy ra hai viên kẹo hoa quả: "Một viên cho em, cảm ơn em hôm nay mang bữa sáng đến, một viên cho bạn nhỏ cho chị mượn cần câu."

Tống Tiểu Thông vui vẻ đáp một tiếng.

Khoảng mấy phút sau, Tống Tiểu Thông trở lại cầm theo một chiếc cần câu, bên cạnh còn có một bạn nhỏ đi theo, chủ nhân của chiếc cần câu, đồng bạn của Tống Tiểu Thông: "Thanh niên Vu, cần câu của chị, đây là của nhà bạn Tiểu Bằng."

Tiền Tiểu Bằng cũng biết Vu Tiếu, trước đây cậu bé cùng Tống Tiểu Thông đi nhặt củi có gặp Vu Tiếu, cô từng cho cậu bé kẹo. Hôm đó thanh niên Vu chia thịt nhà bọn họ cũng có phần, vì vậy cậu bé rất thích thanh niên Vu. Hôm nay Tiểu Thông đến mượn cần câu không ngờ lại có kẹo làm quà cảm ơn. Tiền Tiểu Bằng ở nhà không có việc gì liền theo bọn họ đến xem câu cá: "Thanh niên Vu, cảm ơn kẹo của chị."

Vu Tiếu đáp: "Chị mới phải cảm ơn cần câu của em, nếu hôm nay chị câu được cá lớn sẽ mời em cùng ăn."

Tiền Tiểu Bằng vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần đâu, cá có thể bồi bổ thân thể, thanh niên Vu cứ để lại bồi bổ thân thể đi."

Vu Tiếu cười không nói gì.

Tống Tiểu Thông: "Đi thôi, chúng ta đi câu cá thôi."

Về kí ức của nguyên chủ Vu Tiếu chỉ có kí ức trước khi xuyên sách, còn về những trải nghiệm sau khi xuống nông thôn trong kiếp đầu tiên của nguyên chủ và kí ức sau khi tỉnh lại ở kiếp thứ hai, cô đều không có, dù sao cô xuyên vào cũng là thân thể của nguyên chủ trước khi xuống nông thôn. Vì vậy nhìn thấy cái hồ mà kiếp trước nguyên chủ chết đuối chết cóng, cô vẫn thấy hơi là lạ.

Bên cạnh hồ nước đã có rất nhiều người đợi, đều là người của đội tám, nhìn thấy đám Vu Tiếu đến, bà Tống nhiệt tình gọi: "Thanh niên Vu."

Vu Tiếu cũng vẫy tay với bà Tống: "Thím Tống."

Bà Tống: "Thanh niên Vu biết câu cá không? Chắc trong thành phố của bọn cháu không có hồ nước đâu nhỉ? Không có chỗ để câu cá đúng không?”

Vu Tiếu đáp: "Trong thành phố không có hồ nước, nhưng có con sông nhỏ chảy qua nửa thành phố, nhưng mà cá trong đó không thể câu, làm như vậy là đào góc tường của quốc gia."

Bà Tống cũng giác ngộ nói: "Đào góc tường của quốc gia là không được."

Vu Tiếu đáp: "Đúng vậy. Vì vậy vẫn là nông thôn tốt hơn, lương thực tự mình trồng, không lo không có rau ăn, trong nhà có nuôi gà, cũng không lo không có trứng gà, bây giờ lại có cá, tốt hơn huyện li nhiều."

Lời của Vu Tiếu khiến bà Tống nghe xong thấy rất thích, kể cả đám người ở bên cạnh bà Tống nghe xong cũng thấy thoải mái. Từ trước đến nay, người thành phố đều khinh thường người nông thôn như bọn họ, người thành phố khen nông thôn tốt hơn thành phố như Vu Tiếu, bọn họ lần đầu tiên gặp được. Quả nhiên vẫn là thanh niên Vu tốt hơn, làm việc chăm chỉ, cũng rất nghiêm túc, lại biết ghi nhớ ân tình.

Có người phụ nữ nói: "Thanh niên Vu thật biết nói chuyện, rất nhiều người thành phố đều khinh thường người nông thôn như chúng ta này."
Bình Luận (0)
Comment