Chương 148:
Chương 148:Chương 148:
Vu Tiếu lập tức thể hiện thái độ của mình: "Có cái gì mà đáng để khinh thường chứ? Lương thực chúng ta ăn là do bà con dưới nông thôn trồng, trứng gà chúng ta ăn cũng là gà bà con nuôi đẻ ra. Nếu như không có công sức của bà con dưới nông thôn, thì người thành phố lấy đâu ra lương thực chứ?"
Đại đội trưởng đang nói chuyện với ông Tống, nghe thấy lời này của Vu Tiếu cũng không nhịn được gật đầu. Thanh niên trí thức xuống nông thôn nhiều như vậy, cũng chỉ có thanh niên Vu này là có giác ngộ nhất. Đại đội trưởng là người từng đi đánh giặc, vì vậy thích những người thông minh có giác ngộ lại không phải là người cố chấp như vậy. Đại đội trưởng nhìn thời gian nói với ông Tống: "Sắp đến chín giờ rồi, có thể câu cá rồi, câu đến mười giờ, tổng cộng một tiếng đồng hồ, một tiếng sau tôi lại đến."
Ông Tống đáp: "Được, ở đây tôi trông cho." Ông ấy cũng có một cái cần câu, bên cạnh còn có một chiếc thùng gỗ: "Hôm nay mà câu được nhiều thì đến nhà tôi ăn cơm."
Đại đội trưởng: "Vậy tôi về chuẩn bị rượu ngon... Bà con, mọi người tìm chỗ đi, sắp bắt đầu câu cá rồi, từ chín giờ đến mười giờ, tổng cộng một tiếng đồng hồ, mọi người cố lên."
Không cần đại đội trưởng nói, thôn dân tự giác tìm chỗ, mọi người đều đã hiểu rõ quy trình, nào cần đại đội trưởng nhắc nhở. Trước đây Tống Tiểu Thông đều đi cùng bà cụ Tống, hôm nay đi theo đám Vu Tiếu và Nhậm Sóc, cộng thêm hai người đến giết thời gian là Lâm Ái Dao và Tiền Tiểu Bằng, năm người cũng tìm chỗ ngồi xuống.
"Anh Nhậm, thanh niên Vu, dùng giun câu cá, hiệu quả tốt lắm." Tống Tiểu Thông đã cắt giun thành từng đoạn, sau đó dùng tay móc giun vào lưỡi câu.
Vu Tiếu nhìn một cái, ở thế giới hiện thực, cô dùng mồi chuyên dụng để câu cá, bây giờ nhìn từng đoạn giun đầy máu cảm thấy hơi buồn nôn, trong lòng rờn rợn.
"Tiểu... Tiểu Thông à.. em có thể giúp chị móc giun vào lưỡi câu không?" Thực tế thì lúc đi làm cũng không phải chưa từng thấy giun, nhưng đó là cả con giun hoàn chỉnh, mà không phải từng đoạn từng đoạn như vậy.
"Thanh niên Vu, để em, để em." Tiền Tiểu Bằng ở bên cạnh nói: "Thanh niên Vu, chắc không phải chị sợ giun chứ?"
Vu Tiếu: ".. Đúng vậy." Không phải sợ, chỉ là cảm thấy hơi buồn nôn.
Tiên Tiểu Bằng cười trộm: "Thanh niên Vu, chị nhát gan quá, đến đứa trẻ ba tuổi ở trong thôn cũng không sợ giun."
Vu Tiếu: ".."Có thể nói gì? Mình không bằng cả đứa trẻ ba tuổi sao?
Đại đội trưởng: "Tôi tuyên bố, tiểu đội tám bắt đầu câu cá."
Đại đội trưởng vừa dứt lời, mọi người liền vứt lưỡi câu xuống hồ nước. Nơi vốn dĩ đang náo nhiệt đột nhiên yên lặng, mọi người bắt đầu kiên nhẫn ngồi câu cá. Đến cả Tiền Tiểu Bằng đang ngồi xem cũng im lặng không nói chuyện, xem ra sức hấp dẫn của thịt cá rất lớn.
Vu Tiếu đã lâu rồi chưa câu cá, từ đầu tháng mười xuyên sách đến bây giờ là đầu tháng mười hai, đã hai tháng rồi cô chưa được ăn cá. Vì vậy hôm nay câu cá cô rất nghiêm túc, dù sao các món ăn về cá rất có sức hấp dẫn.
Năm phút sau.
Vu Tiếu cảm thấy dây câu đang động đậy, nhưng cô không hề nhấc lên, qua một lúc mới giật mạnh dây lên.
"Òa, cá to quá." Tiền Tiểu Bằng kêu to một tiếng: "Thanh niên Vu, chị giỏi quá."
Nhậm Sóc và Tống Tiểu Thông nhìn về phía Vu Tiếu, Lâm Ái Dao không nhịn được nói: "Con cá này to quá, một cái đĩa cũng không đựng hết được."
Vu Tiếu nói: "Trưa nay món cá của chúng ta có hi vọng rồi." Con cá này phải khoảng một cân, rất béo.
Nhậm Sóc nói: "Xem ra thanh niên Vu quả thực biết câu cá." Vu Tiếu hat cằm nói: "Trưa nay đợi ăn bàn tiệc cá đi" Mặc dù nói như vậy nhưng cá không hề dễ câu chút nào, cả nửa tiếng sau đó Vu Tiếu không hề động đến cần câu.
Sau Vu Tiếu, Nhậm Sóc và Tống Tiểu Thông cũng lần lượt câu được cá, nhưng đáng tiếc là cá của bọn họ hơi nhỏ.
Thời gian một tiếng trôi qua rất nhanh, nửa tiếng sau đó, Vu Tiếu lại câu được hai con cá, một con hơn nửa cân, một con một cân. Không ngờ mới một tiếng mà Vu Tiếu lại câu được ba con cá khoảng hai cân rưỡi.