Chương 152:
Chương 152:Chương 152:
Nhưng vì sao bây giờ mẹ Châu lại xảy ra chuyện bất trắc? Cuối cùng đây có còn là thế giới tiểu thuyết hay không? Chẳng lẽ đây là thế giới diễn sinh do thể giới trong tiểu thuyết phát triển thành?
Đột nhiên Kim Linh thấy hơi hoảng hốt.
Bởi vì không thể nghĩ thông suốt cho nên Kim Linh không nghĩ nữa, dù sao chuyện của Châu Mật Hồng không liên quan gì đến cô ta. Hơn nữa.. Trong đầu cô ta hiện lên một bóng người rõ ràng, dù thế nào cô ta cũng cảm thấy Châu Mật Hồng không xứng với anh ta, nếu anh ta biết kiếp trước Châu Mật Hồng đeo bám Hàn Giản như thế nào, sau đó lại bị Khương Đại Phát lợi dụng ra sao, anh ta sẽ còn thích Châu Mật Hồng nữa sao?
Vì từ nhỏ đến lớn Kim Linh không có ai để dựa dẫm nên cô ta rất có chính kiến. Ngày đó, sau khi cô ta tỉnh lại trong bệnh viện, thay thế được Kim Linh, sau khi biết nguyên chủ lăn xuống núi đập đầu vào đá đã được Nhậm Sóc ôm lên xe bò, thì sau khi xuất viện cô ta đã đi cảm ơn Nhậm Sóc. Nam chính bá đạo, cơ trí, bình tĩnh trong tiểu thuyết, lúc cô ta đọc tiểu thuyết đã cảm thấy cực kỳ thích, nếu không phải bởi vì thích Nhậm Sóc thì cô ta đã không đọc hết cuốn tiểu thuyết này. Có điều cô ta mới vừa xuyên sách đã dần có rất nhiều thay đổi. Mà lúc này, Châu Mật Hồng trở về thủ đô, tạm thời không quay lại, với Kim Linh mà nói, chính là một tin tức tốt.
Vu Tiếu và Lâm Ái Dao đến sớm cho nên khi hai cô giặt vỏ chăn khăn trải giường xong thì Kim Linh vẫn chưa xong. Ban đầu Vu Tiếu không muốn bị Kim Linh bau chặt vào ân tình không buông. Đương nhiên lúc này Kim Linh cũng không hề nhắc mãi về Ân tình, nhưng để phòng ngừa, cho nên Vu Tiếu mới gióng trống khua chiêng đi mua thịt, tặng thịt, làm tất cả người ở ao Tử Sơn đều biết cô là người biết báo ân. Cứ như vậy, sau này Kim Linh cũng không thể vịn vào ân tình này mà đòi hỏi. Vu Tiếu đã chuẩn bị trước mọi chuyện.
Nhưng mà lòng người dễ quên, không ai dám chắc nếu sau này Kim Linh nhắc lại chuyện này, người khác có cảm thấy cô nợ Kim Linh, dù sao lúc ấy Kim Linh đã bị đụng đầu, chảy rất nhiều máu, so với thịt và bánh quy cô tặng có thấm vào đâu?
Cho nên Vu Tiếu cảm thấy mình phải nhẫn tâm hơn một chút, nói cô suy nghĩ thận trọng cũng được, hay nghĩ xấu cho người khác cũng thế.
Vu Tiếu đứng dậy, đi đến bên cạnh Kim Linh: "Thanh niên trí thức Kim, tôi đến giúp cô giặt chăn nệm."
Kim Linh nói: "Không cần, tôi có thể tự làm."
Vu Tiếu nói: "Không sao, dù sao tôi cũng rảnh."
Thật ra Lâm Ái Dao cũng muốn giúp nhưng hai người các cô đang ngồi giặt, nếu cô ta chen vào thì hơi chật, vì thế đành nói: "Thanh niên trí thức Vu, tôi mang chăn nệm của cô đi phơi trước nhé."
Vu Tiếu nói: "Được, cảm ơn cô."
Ở thời đại không có máy giặt, giặt chăn nệm là chuyện vô cùng mệt mỏi, nhất là mùa đông, ngón tay sắp bị đông lạnh tê cứng. Nhưng hai người cùng giặt thì đúng là nhanh hơn nhiều. Giặt xong vỏ chăn, lúc hai người cùng vắt nước, chân Vu Tiếu đột nhiên run lên, cả người rơi tốm xuống nước.
Kim Linh sợ ngây cả người, sau đó cô ta lập tức hét lên: "Người đâu, cứu mạng với..." Vừa kêu vừa đưa tay ra: "Vu Tiếu, bắt lấy tay tôi." Cô ta không biết bơi, hơn nữa nước lạnh như thế cô ta cũng không dám nhảy xuống cứu người đâu.
Có điều nước chỗ giặt quần áo không sâu, chỉ đến ngực Vu Tiếu, mà người giặt quần áo ở đây cũng không chỉ có hai người bọn cô, tuy rằng mọi người đều cách xa nhau nhưng nghe thấy tiếng la của Kim Linh, mọi người vội vàng bỏ quần áo xuống chạy lại đây. Có điều lúc này Vu Tiếu đã giãy giụa bò dậy khỏi mặt nước: "Tôi không sao, tôi không sao, mọi người đừng lo lắng."
Có một người phụ nữ nói: "Ngày đông nước rất lạnh, cô đừng để bị lạnh rồi đổ bệnh, mau về ủ ấm trong chăn đi."
Lại có thêm một bà thím nói: "Đúng rồi, đừng để bị cảm."