Chương 153:
Chương 153:Chương 153:
Vu Tiếu nói: "Tôi không... Hắt xì..." Trong lúc nói chuyện cô còn hắt xì một cái: "Thanh niên trí thức Kim, thật là xin lỗi, ban đầu muốn cùng giặt với cô, nhưng bây giờ tôi không giúp được gì."
Kim Linh cắt lời, nói: "Nào có, cô mau đi thay quần áo đi." Mặc quần áo ướt đẫm như thế trên người sẽ rất lạnh."
Vu Tiếu gật đầu: "Vậy tôi đi về trước." Cô mặc bộ quần áo ướt nhẹp chạy nhanh về ký túc xá thanh niên trí thức.
Trong sân ký túc xá thanh niên trí thức, Lâm Ái Dao đang ở phơi vỏ chăn khăn trải giường, thấy Vu Tiếu ướt nhẹp chạy vào thì hoảng sợ: "Có chuyện gì vậy? Sao ướt nhẹp thế? Có lạnh không, mau đi thay quần áo đi."
Vu Tiếu yếu ớt nói: "Không sao đâu, lúc đang cùng vắt nước vỏ chăn với thanh niên trí thức Kim thì trượt chân rơi xuống nước, tôi đi thay quần áo trước."
Nói rồi Tiếu chạy vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại, lập tức cởi quần áo, dùng khăn lông lau khô nước trên người sau đó nhảy vào trong ổ chăn. Giường của cô vô cùng ấm áp, bởi vì cô đã lấy cả tấm nệm trên giường Châu Mật Hồng đến, hai tấm nệm lót cùng nhau, giường không những ấm áp mà còn vô cùng mềm. Hôm nay cô cố ý làm mình té xuống nước cũng đã nghĩ cẩn thận. Đầu tiên, cô biết mực nước không sâu, không lút đầu mình, nếu không dù cô có biết bơi thì cũng không chọn ngã xuống nước vào mùa đông. Tiếp theo, nếu Kim Linh là Kim Linh trước kia, cô sẽ nhớ kỹ ơn tình Kim Linh lên núi tìm mình, đương nhiên không làm như thế, nếu Kim Linh có gì cần giúp đỡ cô cũng sẽ giúp.
Nhưng mà Kim Linh bây giờ lại là người xuyên sách, cô ta là một người mưu mô có thủ đoạn, ngộ nhỡ sau này cô ta lấy ơn tình này ra nói thì sao? Cho nên Vu Tiếu mới nghĩ đến kế này, nếu sau này cô ta lấy ơn tình lên núi cứu người ra nói, vậy cô sẽ lấy chuyện cô giúp cô ta giặt chăn rồi ngã xuống nước ra đáp lại. Đương nhiên chỉ rơi xuống nước thôi còn chưa đủ, cô phải đổ bệnh thêm vài ngày nữa.
Kim Linh giặt xong chăn đã trở lại: "Thanh niên trí thức Vu, cô không sao chứ? Có khó chịu ở đâu không?”
Vu Tiếu nói: "Ta không sao, chỉ thấy hơi lạnh, tôi đã nằm trong chăn, cô đừng lo lắng."
Kim Linh: "Tôi nấu nước ấm cho cô, lát nữa cô nhớ uống chút nước ấm." Tiếc là không có chút gừng."
Vu Tiếu nói: "Cảm ơn cô nhé, thật lòng xin lỗi, chân tay tôi vụng về, muốn giúp cô mà kết quả làm bản thân ngã xuống nước."
Kim Linh nói: "Nói gì thế, có cô giúp nên tôi giặt chăn nệm cũng nhanh, mặt đất mùa đông vốn rất trơn." Đương nhiên Kim Linh không nghĩ nhiều, bởi vì trong tiểu thuyết, hình tượng thành thật của Vu Tiếu được khắc họa rất sâu, cho nên Kim Linh mới không nghỉ ngờ. Với lại, chẳng lẽ cô ta xuyên sách, người khác cũng xuyên sách theo? Vấn đề này chỉ cần là người bình thường sẽ không ai nghĩ đến.
Vu Tiếu nằm trong ổ chăn chẳng được bao lâu lại đứng dậy, cô thay áo bông quần bông màu xám, mặc thêm quần dài vải nhung sọc màu đen, còn tròng thêm áo lông quân đội màu xanh lục, áo bông màu xanh lục đậm, sau đó đi ra khỏi phòng: 'Ái Dao... Ái Dao..." Cô yếu ớt gọi Lâm Ái Dao.
Lâm Ái Dao đi từ trong phòng ra: "Thanh niên trí thức Vu, cô bị sao vậy?"
Vu Tiếu hổn hển nói: "Tôi đau bụng quá, đau như rút gân, cô có thể đến chỗ đại đội trưởng mượn xe đạp đưa tôi lên bệnh viện Thị Trấn không?”
Lâm Ái Dao lập tức tỏ vẻ hơi xấu hổ: "Nhưng mà tôi không biết đạp xe đạp."
Kim Linh đang nấu nước ấm đi ra khỏi bếp: "Có lẽ vừa lạnh vừa nóng nên bụng mới đau, hay không chờ nước ấm sôi rồi uống một chút thử xem sao, nếu vẫn còn khó chịu thì hang đi bệnh viện Thị Trấn?" Giao thông ở thời đại này không tốt.
Vu Tiếu nói: "Vậy được. Tôi... Tôi đi ngủ một lát, lát nữa phiền mọi người gọi tôi dậy."
Lâm Ái Dao nói: "Chuyện này có là gì? Cô đi ngủ đi." Lúc Vu Tiếu đi ngủ không đóng cửa phòng lại. Điền Tinh Tinh đứng trước cửa phòng một lát, sau đó đỏ mặt đi vào: "Thanh niên trí thức Vu, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"