Chương 154:
Chương 154:Chương 154:
Động tác cởi quần áo của Vu Tiếu khựng lại: "Chuyện øì vậy?"
Quan hệ giữa Điền Tinh Tinh và Vu Tiếu, Châu Mật Hồng không tốt, thật ra cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn, bắt đầu từ lúc xuống nông thôn hai người đã không hòa hợp, cho nên bây giờ gọi Vu Tiếu lại vẫn làm cô ta thấy xấu hổ: 'Ao bông của cô mua ở đâu thế? Bao nhiêu tiền vậy?" Tuy rằng Điền Tinh Tinh biết ngày mới vừa xuống nông thôn, Vu Tiếu và Châu Mật Hồng đã mua rất nhiều quần áo ở trung tâm thương mại, nhưng cô ta đã quên chuyện này từ lâu, hơn nữa quần áo được xếp lại, cô ta cũng không nhìn thấy rõ. Với lại cô ta không biết quần áo là của Châu Mật Hồng hay là Vu Tiếu, nhưng lần này thấy Vu Tiếu mặc cái áo bông ngắn màu xanh khá đẹp, cô ta hơi động lòng.
Thật ra đây là lần đầu tiên Vu Tiếu thấy cái áo bông này, lúc trước khi xuyên không đều mặc áo lót từ bông kéo sợi, bởi vì mặc áo bông làm việc không tiện, thấy Điền Tinh Tinh hỏi, cô nói: "Cái này tốn tám đồng, còn thêm phiếu năm thước vải bố."
Thật ra trong lòng Điền Tinh Tinh cũng đoán được, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Đắt vậy sao, Vu Tiếu đúng là có tiền."
Lúc Điền Tinh Tinh hỏi áo bông thì Triệu Bảo Lan và Lâm Ái Dao đứng ngoài cửa đều nghe thấy, vừa rồi các cô cũng thấy áo bông đúng là rất đẹp, nhưng quan trọng là nó mới, quần áo mới tỉnh thì mới đẹp. Cho nên lúc nghe Điền Tỉnh Tinh hỏi các cô đều đứng ngoài cửa nghe ngóng.
Lâm Ái Dao tính nhẩm tiền tiết kiệm trong tay, có mấy chục đồng, trước khi xuống nông thôn trong nhà cũng cho một ít tiền, cho nên áo bông tám đồng cô ta vẫn mua nổi, cô ta hơi động lòng, nhưng cô ta không có phiếu vải bố.
Vu Tiếu nói: "Tôi không có tiền, là do Mật Hồng mua cho tôi." Về sau cô có quần áo mới, đều nói là Châu Mật Hồng mua, là một cái cớ rất thỏa đáng. Còn cả đầm và váy dài nửa người cô chưa lấy ra cũng có thể nói là Châu Mật Hồng gửi tới, là một cái cớ rất tốt.
Điền Tinh Tinh giật mình ngạc nhiên trợn to mắt: "Tại sao thanh niên trí thức Châu lại phải mua quần áo cho cô?"
Vu Tiếu cất giọng hơi yếu ớt nói: "Tôi không biết nữa, Mật Hồng nói vừa thấy tôi đã thấy thân thiết, cậu ấy cảm thấy chúng tôi nên là bạn tốt, cho nên mua cho tôi rất nhiều quần áo, quần này, còn cả giày này của tôi đều là cậu ấy mua, cậu ấy còn gửi đồ ở thủ đô cho tôi nữa."
Điền Tinh Tinh nghe thấy mà ê hết cả răng: "Nhiều đồ như vậy tốn hết bao nhiêu tiền đây? Thế mà cô còn không biết xấu hổ nhận lấy à?"
Vu Tiếu ngơ ngác nhìn cô ta: "Vậy... Tôi nên làm sao đây? Cậu ấy nói nếu tôi không lấy thì tôi và cậu ấy sẽ không làm bạn tốt được. Số quần áo này nhỏ so với cậu ay không mặc vừa, nếu tôi không cân thì cậu ấy sẽ bỏ. Ôi..."
Điền Tinh Tinh càng nghe càng thấy ê răng.
Lâm Ái Dao nghe xong cũng không biết nên nói thế nào, cô đã nói vậy cô ta không biết phải đáp ra sao. Lâm Ái Dao xoay người vào phòng bếp, tìm Kim Linh đang nấu nước ấm trong bếp nói chuyện phiếm: "Kim Linh, cô cảm thấy cái áo bông vừa rồi thanh niên trí thức Vu mặc có đẹp không?”
Thật ra Kim Linh cảm thấy không đẹp, dù sao thì quần áo thập kỷ này cũng chỉ có mỗi một kiểu đáng, màu sắc lại u ám, đây là thập kỷ mà màu đen, màu trắng, màu xanh lục hoành hành. Có điều với người thập kỷ này mà nói quần áo mới đều đẹp. Cho nên cô ta nói: "Khá đẹp, đắt lắm đúng không?"
Lâm Ái Dao nói: "Tám đồng lận đó, còn thêm phiếu năm thước vải bố, là thanh niên trí thức Châu đưa cho thanh niên trí thức Vu, còn có quần, giày cũng thế. Thanh niên trí thức Vu nói, thanh niên trí thức Châu tặng rất nhiều quần áo cho cô ấy, còn nói nếu cô ấy không nhận thì không làm bạn tốt với cô ấy, thanh niên trí thức Châu đúng là rất thích thanh niên trí thức Vu."