Chương 156:
Chương 156:Chương 156:
Kim Linh nói: "À, được." Rồi mở ra ngăn tủ, cô ta vừa nhìn thấy đồ trong ngăn tủ thì hơi sửng sốt, đồ trong tủ thật sự quá nhiều, lại còn có nhiều đồ ngon. Sữa bột, kẹo sữa, đường đỏ, bánh quy, còn có một ít phiếu, không thể không nói, Châu Mật Hồng đối xử với Vu Tiếu thật sự rất tốt.
Tất nhiên Kim Linh không nghĩ rằng những tấm phiếu này là của Vu Tiếu, nhưng mà căn phòng này là của Vu Tiếu và Châu Mật Hồng, vậy nên cô ta cho rằng những thứ này là của Châu Mật Hồng.
Trên thực tế, mấy thứ này đúng là do Châu Mật Hồng gửi cho Vu Tiếu, nhưng mà ngoại trừ phiếu.
Kim Linh cầm đường đỏ vào bếp, Lâm Ái Dao đã rửa sạch gừng và chuẩn bị thái. Nhìn thấy Lâm Ái Dao, Kim Linh bỗng nhớ đến số phiếu mà cô ta nhìn thấy trong ngăn tủ, trong đó có một đống là phiếu vải. Kim Linh suy nghĩ một chút rồi nói: 'Ái Dao, cậu đang cần phiếu vải để mua áo bông đúng không?"
Lâm Ái Dao gật đầu: "Đúng vậy, phải rồi, theo cậu đồng chí Trương có phiếu vải không?"
Kim Linh nói: "Chuyện đó mình không biết, nhưng mà mình biết ai có phiếu vải." Giọng cô ta rất nhỏ, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói.
Lâm Ái Dao sốt ruột hỏi: "Ai vậy, ai vậy? Mau nói cho mình biết đi."
Kim Linh nói: "Vừa rồi, khi mình lấy đường đỏ cho thanh niên Vu, nhìn thấy trong tủ có rất nhiều phiếu vải, chắc hẳn là của thanh niên Châu, cậu hỏi thanh niên Vu một câu, xem có thể lấy đồ vật để đổi không." Đồ của Châu Mật Hồng, tất nhiên Vu Tiếu có thể làm chủ, đừng nói là phiếu vải, cho dù Vu Tiếu muốn xe đạp hay máy khâu, Châu Mật Hồng cũng sẽ cho.
Lâm Ái Dao vừa nghe: "Nhưng mà thanh niên Châu không có ở đây, thanh niên Vu có thể quyết định sao?" Quan hệ tốt đến mấy thì cũng không đến mức có thể thay bạn bè quyết định được. Giống như cô ta và Kim Linh vậy, tuy rằng quan hệ cũng tốt, nhưng mà cô ta cũng không thể quyết định việc gì đó thay Kim Linh. Hơn nữa, phiếu vải không có giá trị hữu hạn theo tháng như phiếu thịt, phiếu vải có thể cất giữ, chờ tích đủ rồi lại dùng, cho nên dưới tình huống bình thường, mọi người sẽ không nỡ đổi phiếu vải, trừ trường hợp muốn dùng gấp.
Kim Linh nói: "Vậy cậu có thể hỏi thanh niên Vu một chút, nếu cô ấy nói có thể quyết định thì cậu đổi với cô ấy, nếu cô ấy nói không được thì thôi."
Lâm Ái Dao nói: "Được."
Sau khi trà gừng đường đỏ nấu xong, Vu Tiếu cũng tỉnh dậy. Nói thật, tâm trạng của cô vẫn còn rất phức tạp. Nữ xuyên sách trong tiểu thuyết là một người có thủ đoạn và có tâm cơ, ít nhất bởi vì thích Nhậm Sóc mà cô ta đã ra tay với Châu Mật Hồng, có lễ trong tiểu thuyết muốn miêu tả sự quyết đoán của cô ta. Nhưng mà Vu Tiếu không ủng hộ điểm này, bởi vì cô đã biết hướng đi của cuốn tiểu thuyết nên mới thay nguyên chủ nói chuyện với Châu Mật Hồng, sau đó để Châu Mật Hồng chọn. Nhưng mà lúc này, bởi vì cô rơi xuống nước mà Kim Linh lại có thể đun nước nóng và nấu trà gừng đường đỏ cho cô. Nói cách khác, bản tính của người này cũng không xấu.
ÀI..
Vu Tiếu cũng không nghĩ đến chuyện khác nữa, dù sao thì cô cũng sẽ làm theo kế hoạch của mình, chỉ cần Châu Mật Hồng không quay lại, Kim Linh và cô ấy sẽ không xảy ra mâu thuẫn. Nếu như Châu Mật Hồng quay lại một lần nữa, Kim Linh vẫn đi theo con đường trong tiểu thuyết, như vậy cô chắc chắn sẽ đứng về phía Châu Mật Hồng, dù sao đây cũng là giao dịch giữa cô và nguyên chủ, cô còn phải trở về thế giới thực, bên đó còn có cha mẹ, ông bà nội, ông bà ngoại đang chờ cô.
Nhắc mới nhớ, từ sau khi đi vào thế giới này, cô chưa từng nhớ đến người nhà của mình. Có lẽ là vì biết mình có thể trở về, cho nên cô có rất nhiều kỳ vọng đối với cuộc sống, coi cuộc sống ở thế giới này giống như một chuyến đi, một cuộc công tác, đồng thời cũng có chút tò mò đối với thời đại này.