Chương 157:
Chương 157:Chương 157:
Vu Tiếu vừa uống trà gừng đường đỏ, vừa suy nghĩ một vài chuyện. Lâm Ái Dao nhìn cô, có chút khó xử, cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng mà cô ta thực sự muốn mua một chiếc áo bông. Cho nên cố gắng mở lời: "Thanh niên Vu, tôi muốn thương lượng với cô một chuyện."
Động tác uống trà của Vu Tiếu dừng lại: "Có chuyện gì vậy?”
Lâm Ái Dao kéo ghế ngồi bên cạnh: "Chính là... Là tôi muốn mua một chiếc áo bông, nhưng mà tôi không có phiếu vải, tôi... Tôi..."
Kim Linh nghe xong, nói thẳng: "Thanh niên Vu, ngại quá, vừa rồi lúc tôi lấy đường đỏ, nhìn thấy trong tỦ của cô có không ít phiếu vải, lại biết Ái Dao muốn mua quần áo nên tôi đã nói chuyện phiếu vải với cô ấy." Kim Linh cũng không giấu giếm, cô ta cảm thấy loại chuyện này vẫn nên thẳng thắn nói ra thì tốt hơn.
Lâm Ái Dao vội gật đầu: "Đúng, đúng, đúng! Vì vậy nên tôi muốn hỏi một chút, phiếu vải này là của cô sao? y da.. Không cần biết có phải hay không, tôi chỉ muốn hỏi một chút, tôi có thể trao đổi phiếu vải với cô không? Đổi bằng đồ vật hoặc là cô bán cho tôi đều được."
Vu Tiếu không ngờ tới là chuyện này, cô nói: "Phiếu vải này là của tôi, cô muốn bao nhiêu thước? Muối trao đổi với tôi như thế nào?" Cái này... Lâm Ái Dao cũng do dự.
Kim Linh nói: "Có thể dùng tiền mua không?" Cô ta cảm thấy cái này là thực tế và thuận tiện nhất, hơn nữa, cô ta thấy có rất nhiều phiếu vải, Vu Tiếu nói là của mình, vậy làm thế nào mà cô lại có được nhiều phiếu vải như vậy? Nhưng mà chuyện này không liên quan đến cô ta, cô ta cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác.
Lâm Ái Dao cũng gật đầu: "Đúng, đúng, đúng! Tôi cũng cảm thấy cái này tiện nhất."
Ừnm... Vu Tiếu lộ ra một chút khó xử: "Nhưng mà, tôi không biết một thước vải cần bao nhiêu tấm phiếu vải."
Mặc dù Lâm Ái Dao là người cởi mở, nhưng mà cũng không có chủ ý gì, hơn nữa, đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải chuyện như vậy, cho nên cũng không biết giá cả. Cô ta quay đầu nhìn về phía Kim Linh, mà kể cũng lạ, trước đây có chuyện gì cô ta và Kim Linh cũng bàn bạc với nhau, nhưng mà bây giờ cô ta lại vô thức nghe theo ý kiến của Kim Linh, ngay cả bản thân cô ta cũng không nhận ra.
Kim Linh là một người rất có chủ kiến, tính cách lại mạnh mẽ, gia đình ở kiếp trước khiến tính cách của cô ta không thể không mạnh mẽ. Mặc dù không biết bao nhiêu tiền một tấm phiếu vải một thước, nhưng cô ta cũng không phải là người thích chiếm lợi của người khác. Cô ta nói: "Hay là cứ tạm định là ba hào một tấm, khi nào đi mua quần áo thì hỏi người bán một chút, nếu đắt hơn thì thôi, nếu thiếu thì se bù sau." Dù sao phiếu vải cũng đắt, nếu như không đến ba hào, chưa chắc người ta đã đồng ý bán. Vì vậy, thừa thì thôi, thiếu thì bù cũng coi như công bằng.
Lâm Ái Dao nói: "Tôi không có ý kiến, thanh niên Vu, cô cảm thấy có thể không?" Nếu như là ba hào một tấm, chiếc áo bông đó chỉ cần năm thước phiếu vải, có nghĩa là một đồng năm hào, cô ta vẫn có thể chấp nhận được. Đến lúc đó, làm một chiếc áo bông rộng một chút, cô ta có thể mặc trong vài năm, tính bình quân một năm cũng chỉ tốn mấy hào.
Vu Tiếu nói: "Tôi cũng không có ý kiến, nhưng mà vẫn là thừa thì tôi trả lại, thiếu thì cô bù đi, thừa mà không trả lại cũng không tốt. Chúng ta đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, tôi cũng không thể chiếm lợi của cô, chúng ta phải giúp đỡ nhau, chung tay đoàn kết." Giọng điệu bạch liên hoa khiến Vu Tiếu cũng cảm thấy buồn cười.
Lâm Ái Dao cảm động nói: "Thanh niên Vu, cô đúng là người tốt."
Còn không phải là người tốt sao, Kim Linh thầm nghĩ. Nhưng mà: "Thanh niên Vu, tôi có thể mua mấy tấm phiếu vải của cô không?" So với Lâm Ái Dao, nguyên chủ càng ít quần áo hơn, từ trong ra ngoài đều là quần áo mà cô ấy mang về quê năm sáu mươi sáu, lúc đó nguyên chủ mới mười bốn tuổi, vóc đáng như thế nào không cần tưởng tượng cũng biết, cho nên bây giờ quần áo của cô ta rất ngắn, đều là nguyên chủ tự mình sửa chữa.