Chương 158:
Chương 158:Chương 158:
Cũng may là gia đình nguyên chủ không yêu thương cô ấy, cũng chưa từng hỏi thăm kỹ càng tình huống xuống nông thôn, không biết nguyên chủ xuống nông thôn có thể lấy được trợ cấp, bắt đầu làm việc có thể kiếm tiền, cho nên bọn họ không tìm nguyên chủ đòi, nếu không, dựa theo tính cách của nguyên chủ, sợ là bọn họ vừa đòi thì cô ấy đã lặp tức đưa. Cũng vì vậy mà nguyên chủ tiết kiệm được hơn một trăm đồng. Nói đến mới thấy, tính cách của nguyên chủ lúc trước và Vu Tiếu hơi giống nhau.
Vu Tiếu có hơn một trăm phiếu vải một thước, dĩ nhiên là đủ dùng, mấy năm sau cũng không thiếu vải, phải biết rằng, có một số gia đình, cả nhà đến hết đời cũng không dùng hết nhiều phiếu vải như vậy. Chỉ là cô không ngờ Kim Linh sẽ mua phiếu vải của mình. Nhưng mà cô cũng không ngại, dù sao mình cũng có nhiều phiếu vải: "Có thể nha, các cô muốn bao nhiêu tấm?"
Lâm Ái Dao nói: "Tôi muốn năm tấm."
Kim Linh nói: "Cô có thể bán bao nhiêu tấm? Tôi... Tôi xuống nông thôn, đã hai năm chưa may quần áo, quần áo lúc trước đều chật, tôi muốn mua rất nhiều thứ, cho nên cần hơi nhiều phiếu vải."
Vu Tiếu nói: "Không sao, chỗ của tôi đủ dùng, vậy cô cần bao nhiêu tấm?"
Kim Linh tính thử một chút: "Ba mươi thước có được không? Nếu một tấm một thước, vậy thì tôi cần ba mươi tấm. Có được không?"
Vu Tiếu nói: "Được."
"Vậy tôi có thể mua mười tấm không?" Lâm Ái Dao ngại ngùng hỏi. Năm tấm phiếu chỉ đủ mua một chiếc áo bông, cô ta muốn mua thêm một ít vải dệt để làm quần áo.
Vu Tiếu cười gật đầu.
Tổng cộng Lâm Ái Dao và Kim Linh mua bốn mươi tấm phiếu vải, Vu Tiếu thu về mười hai đồng.
Có phiếu vải, bây giờ lại là thời điểm nông nhàn, nên Lâm Ái Dao và Kim Linh định ngày mai sẽ đi Cung Tiêu Xã mua đồ. Nhưng mà, cũng bởi vì Kim Linh đến nên Lâm Ái Dao không đến nhà bà cụ Tống ăn cơm nữa, mặc dù trong khoảng thời gian này không cần tự mình nấu cơm, đồ ăn rất ngon, nhưng mà phải bỏ ra lương thực và tiền cũng khiến Lâm Ái Dao đau lòng, vì vậy, tốt hơn hết vẫn là tự mình nấu.
Nhà bà cụ Tống.
Thấy Vu Tiếu đến ăn cơm tối, bà cụ Tống quan tâm hỏi thăm: "Thanh niên Vu tới rồi, bà đang định mang cơm đến cho cháu, cháu đã khoẻ chưa? Trời lạnh như vậy mà rơi xuống nước, đừng để bị cảm lạnh."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Vu Tiếu nói: "Cảm ơn bà, cháu không sao ạ. À, bà ơi, thanh niên Lâm Ái Dao nhờ cháu nói một tiếng, sau này cô ấy sẽ không tới ăn nữa."
Mặc dù thêm một người ăn, bà có thể kiếm thêm mấy cân lương thực, nhưng bà cụ Tống cũng không quá để ý. Có điều bà có chút tò mò: "Tại sao thanh niên Lâm lại không đến ăn nữa? Là do bà làm đồ ăn không ngon sao?”
Vu Tiếu lắc đầu: "Không phải đâu ạ, thanh niên Lâm và thanh niên Kim ăn cùng nhau, lúc trước thanh niên Kim không ở đây cho nên cô ấy mới đến đây ăn. Hôm nay, thanh niên Kim đã quay lại, nên cô ấy không tới nữa."
"Thanh niên Kim đi thăm người thân đã trở lại rồi sao? Đầu của thanh niên Kim không sao chứ?" Nhậm Sóc nghe vậy, thuận miệng hỏi.
"Không sao, đã tháo băng gạc rồi, nhưng mà trên đầu vẫn còn sẹo, sợ là không hết được. Nhưng mà cũng may là ở trên đầu, chờ khi nào tóc dài ra là có thể che hết, sẽ không nhìn thấy." Vu Tiếu thở dài nói.
Nhậm Sóc nói: "Chuyện này cũng không liên quan đến cô, cô đừng tự trách."
Vu Tiếu cười nói: "Cảm ơn."
Nhậm Sóc nhìn cô, sau đó "ừ" một tiếng.
“Thanh niên Vu, thanh niên Châu không quay lại sao?" Tống Tiểu Thông xen vào hỏi một câu.
Vu Tiếu nói: "Có quay lại, chờ sau khi bệnh tình của mẹ của cô ấy tốt hơn thì sẽ quay lại." Mặc dù có tám phần mười là sẽ không quay lại, nhưng mà Vu Tiếu không thể nói thắng.
Bà cụ Tống thở dài một tiếng: "Nếu có thể thì tốt nhất là đừng quay lại."
Động tác ăn cơm của Vu Tiếu dừng lại.
Bà cụ Tống lại nói tiếp: "Mấy cô gái trong thành như các cháu sao có thể chịu được khổ ở nông thôn của chúng ta? Nhìn thanh niên Châu trắng trẻo mịn màng, quần áo cũng không có miếng vá nào, chắc chắn điều kiện trong nhà cũng tốt, cô gái tốt như vậy, không thích hợp với cuộc sống ở nông thôn của chúng ta."