Chương 159:
Chương 159:Chương 159:
Vu Tiếu tiếp lời: "Có thể góp phần xây dựng nông thôn là một chuyện rất vinh quang." Mặc dù lời này của cô rất giả dối, nhưng mà ở trong hoàn cảnh này, cũng không thể phụ hoạ lời của bà cụ Tống.
Nhà họ Vu.
Người đưa thư đạp xe đến trước của nhà họ Vu: "Có ai không? Có thư... Có ai không?
Mấy ngày này, người nhà họ Vu cũng nhàn rỗi, trong lúc nông nhàn, người có thể đi trấn trên, huyện thành tìm việc thì đi trấn trên và huyện thành làm việc, người không tìm được việc làm thì ở nhà, bận rộn trong ruộng phần trăm một chút, bận rộn trên núi một chút, thử xem có nhặt được món hời hay không. Tất nhiên, đây đa phần là công việc của đàn ông, còn phụ nữ thì sẽ làm việc ở nhà, ví dụ như may quần áo, quét dọn vệ sinh, giặt đồ, làm giày...
Phụ nữ nhà họ Vu cũng như vậy, lúc này đều ở trong phòng làm giày hoặc là may quần áo. Nghe thấy tiếng người gọi, người trong phòng liền chạy ra.
"Có, có, có! y da, là đồng chí đưa thư, có chuyện gøì thế?" Bà nội Vu biết người đưa thư này, người này từng đưa thư cho nhà bọn họ.
Người đưa thư gỡ một gói bưu phẩm từ trên xe đạp xuống: "Bưu phẩm của Vu Đại Căn, là từ... đại đội sản xuất Ao Tử Sơn gửi tới, tôi nhớ phong thư lúc trước cũng gửi từ nơi đó đúng không?"
Bà nội Vu vừa nghe vậy, lập tức nói: "Đúng vậy, là cháu gái của tôi gửi tới, đứa nhỏ này xuống nông thôn chính là ở nơi đó."
Người đưa thư: "Xuống nông thôn còn gửi bưu phẩm về nhà, đúng là hiếu thảo."
Bà nội Vu được khen thì vui vẻ, nói: "Còn không phải sao, đứa nhỏ này giống cha của nó, lúc trước, khi cha của nó ở trong bộ đội cũng rất hiểu thảo, thường xuyên gửi đồ về nhà."
Người đưa thư nghe bà nội Vu nói thì biểu cảm lập tức thay đổi: "Thì ra là gia đình quân nhân, đúng là không giống nhau. Thím à, ký tên hoặc ấn dấu tay ở chỗ này là được." Hắn ta lấy ra một tờ đơn.
Bà nội Vu nói: "Tôi ấn dấu tay giống lần trước đi, tôi không biết viết chữ."
Người phát thư: "Được ạ!"
Bà nội Vu ấn dấu tay xong liền cầm bưu phẩm đi vào trong sân, người đứng ở cửa phòng đã đứng chờ từ lâu, cũng nghe được cuộc nói chuyện của bà nội Vu và người đưa thư, biết gói bưu phẩm này là Tiếu Tiếu gửi về từ Ao Tử Sơn. Thật ra bọn họ cũng không tò mò đối với bưu phẩm mà Tiếu Tiếu gửi về, một cô gái xuống nông thôn thì có thể gửi cái gì về? Lần trước cũng chỉ gửi một phong thư. Nhưng mà lần này lại là một gói bưu phẩm, cho nên mọi người đều đứng chờ xem, không đi vào trong nhà.
Thím ba Vu là một người quen tính nóng nảy, cho nên bà hỏi trước: "Mẹ, Tiếu Tiếu gửi đồ gì về thế ạ? Bưu phẩm lớn như vậy."
Đúng vậy, gói bưu phẩm này khá lớn. Đây mới là điểm quan trọng, cũng là lý do vì sao mọi người không đi vào nhà.
Bà nội Vu nói: "Mẹ không biết, còn chưa mở ra xem đâu." Nói xong, bà ôm gói bưu phẩm vào trong phòng của mình, bởi vì ôm bưu phẩm nên bà biết, gói bưu phẩm này không chỉ lớn mà còn hơi nặng, bên trong nhất định có đồ vật gì đó.
Người ở niên đại này có thói quen, mỗi khi nhận được bưu đều thích mang về phòng mình mở, bà nội Vu cũng vậy. Có điều, chờ đến khi bà mở gói bưu phẩm ra, lập tức ngây ngẩn cả người. Ở bên trong vậy mà có thịt khô và vải vóc, thịt khô còn khá nặng, bà thử ước lượng, chắc khoảng năm ký. Gói bưu phẩm này nặng như vậy chính là vì có thịt khô, gói to như vậy là vì bên trong có vải. Ở đây có hai loại vải, vải nhung sợi to và vải bông có vân chéo, hai khối vải này trải ra đều không nhỏ, mỗi mảnh vải khoảng mười thước. Phải biết rằng bây giờ làm quần cũng chỉ hơn hai thước vải một chút, làm một bộ quần áo thì cũng chỉ bảy, tám thước, cho nên chỗ vải Vu Tiếu gửi về thực sự không ít. Trong gói bưu phẩm còn có một phong thư, bà nội Vu cầm thư, càng thấy lo lắng cho cháu gái, cũng không biết chỗ vải này ở đâu ma Tiếu Tiếu có được. Đứa nhỏ này, có một chút đồ như vậy sao không để bản thân dùng chứ?