Chương 164:
Chương 164:Chương 164:
Trương Vân Đóa lắc đầu: "Không phải, bà nội, mẹ và chị dâu của tôi đều đi. Trong nhà thiếu gì thì bọn họ sẽ mua, tôi đi xem thử, mua mấy thứ con gái cần dùng, đúng rồi, đây là lần đầu tiên cô đi họp chợ đúng không? Có chỗ nào không biết thì có thể hỏi tôi, tôi sẽ giới thiệu cho cô."
Kim Linh nhìn Vu Tiếu và Trương Vân Đóa với ánh mắt phức tạp, tính ra, đây là lần thứ ba cô ta nhìn thấy Trương Vân Đóa đến tìm Vu Tiếu rồi. Lần thứ nhất chính là hôm Vu Tiếu bị rơi xuống nước, lần thứ hai là ngày hôm sau, Trương Vân Đóa đến xem Vu Tiếu đã đỡ chưa, hôm nay chính là lần thứ ba.
Mỗi lần thấy Trương Vân Đóa tới tìm Vu Tiếu, Kim Linh luôn cảm thấy nhận thức của cô ta đang sụp đổ theo từng ngày, không chỉ như vậy, Vu Tiếu này và Vu Tiếu trong tiểu thuyết cũng có chút khác biệt. Giọng nói của cô tương đối nhỏ, tính cách cũng khá dịu dàng, không tự ti giống như Vu Tiếu trong tiểu thuyết. Còn nữa, trong tiểu thuyết, Vu Tiếu có rất nhiều đồ vật mà Châu Mật Hồng đưa, đại loại như quần áo gì đó, nhưng mà cô đều xấu hổ không muốn mặc. Nhưng mà Vu Tiếu này thì khác, cái gì cô cũng mặc.
Vậy đây rốt cuộc là thế giới tiểu thuyết mà cô ta đã xem, hay là thế giới fanfic của tiểu thuyết?
Kim Linh thật sự không nghĩ ra được. Nhất là tại sao Trương Van Đóa và Vu Tiếu lại có thể trở thành bạn bè?
Vu Tiếu nói: "Được nha, cảm ơn đồng chí Trương."
Trương Vân Đóa nói: "Sau này cô đừng gọi tôi là đồng chí Trương, chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, cô gọi tôi là Vân Đóa đi, tôi cũng gọi cô là Tiếu Tiếu, có được không?" Cô ta từng thấy Châu Mật Hồng gọi Vu Tiếu là Tiếu Tiếu, cảm thấy tên này rất hay, lại rất dễ gọi.
Vu Tiếu phụ họa nói: "Được, Vân Đóa."
"Tiếu Tiếu."
Hai người nhìn nhau cười.
Hàn Giản đi cùng nhóm nam thanh niên, ánh mắt vô thức nhìn về phía Trương Vân Đóa và Vu Tiếu, ánh mắt của anh ta cũng có chút kỳ lạ. Vu Tiếu và Châu Mật Hồng là bạn tốt. Châu Mật Hồng luôn quấn lấy anh ta, rất thích Vu Tiếu. Mà bây giờ Trương Vân Đóa vô cùng nhiệt tình với anh ta, cũng thích cô. Nhưng mà Vu Tiếu và Trương Vân Đóa lại trở thành bạn bè, nói thật, anh ta cũng không biết kỳ lạ ở chỗ nào, nhưng không hiểu sao luôn cảm thấy kỳ lạ.
Đi đến cửa thôn, có nhiều người đi cùng hơn. Nhưng sau khi mọi người đi ra khỏi thôn, Vu Tiếu lại phát hiện đây không phải đường đi tới công xã. Vu Tiếu nhớ lại miêu tả về tự do giao dịch trong tiểu thuyết... Đúng lúc này, Trương Vân Đóa cũng mở miệng: "Tiếu Tiếu, cô vừa tới Ao Tử Sơn, vẫn chưa biết tình hình họp chợ ở đây đúng không?"
Vu Tiếu nói: "Tôi không biết, họp chợ có gì đặc biệt sao?"
Trương Vân Đóa nói: "Đương nhiên là có rồi. Đại Phong công xã của chúng ta có mười mấy đại đội sản xuất, nếu tất cả các đại đội đều họp chợ ở cùng một chỗ, vậy chỗ đó phải rộng đến mức nào? Cho nên bình thường đều là bốn hoặc năm đại đội sản xuất cùng nhau họp chợ, mà lần này chúng ta họp chợ ở đại đội sản xuất Phạm Gia Câu. Đại đội sản xuất Phạm Gia Câu cách chỗ chúng ta không xa, đi bộ khoảng bốn mươi phút. Nhưng mà chúng ta cũng có thể đến đại đội Phạm Gia Câu họp chợ vào buổi sáng, buổi chiều có thể đến các đại đội khác."
Vu Tiếu nói: "Người ở đại đội sản xuất Phạm gia Câu hầu hết đều là họ Phạm à?"
Trương Vân Đóa nói: "Đúng vậy, họ Phạm là nhiều nhất. Giống như Ao Tử Sơn của chúng ta, họ Trương và họ Tống là nhiều nhất."
Vu Tiếu và Trương Vân Đóa nói chuyện suốt dọc đường, Kim Linh và Hàn Giản nhìn các cô nói chuyện suốt dọc đường, tâm trạng của bọn họ cũng phức tạp suốt một đường. Cuối cùng, Hàn Giản dự định khi nào trở về sẽ nói chuyện với Vu Tiếu, còn Kim Linh đã không muốn suy nghĩ thêm gì nữa, cứ coi thế giới này là thế giới fanfic của tiểu thuyết đi.