Chương 165:
Chương 165:Chương 165:
Bốn mươi phút sau, mọi người tới đại đội sản xuất Phạm Gia Câu. Có một vài thanh niên đứng gác ở lối vào đại đội sản xuất Phạm Gia Câu, đây là dân binh trong đại đội, bởi vì những ngày họp chợ có thể sẽ xảy ra chuyện bất ngờ, lo lắng có người trà trộn vào gây chuyện, cho nên dân binh trong thôn đều rất có trách nhiệm bảo vệ ở cửa.
"Nhiều người quá đi!" Mặc dù Vu Tiếu đã biết ở trong tiểu thuyết, tháng mười hai âm lịch sẽ có rất nhiều người đi chợ, nhưng mà tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy rất kinh ngạc. Có những bốn, năm đại đội sản xuất cùng nhau họp chợ, cho dù chỉ tính mỗi đại đội có khoảng hơn một trăm người, vậy cũng có đến bốn, năm trăm người, huống hồ một đại đội cũng không chỉ có hơn một trăm người, bởi vì đây là niên đại nhiều con nhiều cháu là phúc khí.
Đi dạo phố dĩ nhiên là phải đi hai người mới thú vị, Vu Tiếu cũng kéo tay Trương Vân Đóa, hào hứng nói: "Cũng không biết hôm nay ở chợ có gì, thật mong đợi."
Trương Vân Đóa hỏi: "Cô muốn đổi thứ gì?"
Vu Tiếu nói: "Tôi muốn một cái cặp sách." Cái cặp sách này nguyên chủ đeo lâu rồi, còn rất nhiều vết vá, nếu có túi giải phóng mới thì tốt quá. Nhưng mà loại vật phẩm như túi giải phóng này, tốt nhất là đi Cung Tiêu Xã hoặc là trung tâm thương mại mua thì tốt hơn. Cô không muốn dùng đồ cũ của người khác: "Vậy cô có muốn gì không?"
Trương Vân Đóa nói: "Tôi muốn nhiều lắm, đi xem trước đã, à, tôi muốn dây buộc tóc."
Nhắc đến dây buộc tóc, Vu Tiếu cũng muốn, nhưng mà tóc của cô rất lâu dài, mái tóc thiếu dinh dưỡng nhìn giống như rơm lúc đầu còn chưa cắt.
Chợ của đại đội sản xuất Phạm Gia Câu nằm ở sân thể dục lớn của thôn. Tính ra, mỗi đại đội sản xuất ở đây đều có một sân thể dục lớn. Đừng nhìn sân thể dục lớn như vậy, người ở đây thực sự rất nhiều. Tất nhiên, sạp hàng cũng rất nhiều, nhìn qua có chút cảm giác của chợ đêm. Vu Tiếu đã từng đi chợ đêm, dĩ nhiên không phải để mua đồ, mà là đi xem lễ hội ẩm thực, lúc đó ăn rất nhiều, bị đau bụng mấy mấy ngày.
"Ở bên kia có tất chân kìa." Vu Tiếu nhìn thấy một sạp hàng đổi tất chân, còn có rất nhiều vải bông. Ngồi ở sạp hàng này là một người phụ nữ trẻ tuổi, ở bên cạnh người phụ nữ còn đặt một chiếc máy. Vu Tiếu chỉ vào chiếc máy hỏi: "Vân Đóa, đó là cái gì vậy?"
Trương Vân Đóa nói: "Đó là máy dệt, cô nhìn đi, cô ấy đặt tất và vải trên sạp, có nghĩa là vải này do cô ấy dệt, tất này là cô ấy làm, nếu cô cần vải, có thể âm thầm đổi với cô ấy, cô ấy cũng lén nhận trao đổi."
Vu Tiếu nói: "Đi, chúng ta đi qua đó đổi." Vu Tiếu đi đến trước sạp, ngồi xổm xuống, cô sờ thử vải, đây là vải bông, tất chân này cũng được làm từ vải bông. Ai cũng biết, ở thời đại này, tất chân mua ở bên ngoài đều là tất nilon, gần như không tìm thấy tất bằng vải bông, bởi vì tất bằng nilon bền hơn. Nhưng mà đi tất nilon rất khó chịu, còn dễ bị thối chân, Vu Tiếu chỉ thích tất bông.
Người phụ nữ trẻ tuổi thấy Vu Tiếu thích, lập tức giới thiệu: "Đồng chí, đây là dùng vải bông để làm, hơn nữa là nhà chúng tôi dệt vải bông, độ bền không cần phải nói, mặc dù không so được với tất nilon, nhưng mà đi rất thoải mái, còn thấm hút mồ hôi. Còn vải này nữa, cũng là nhà chúng tôi dệt, nhưng đây chỉ là hàng mẫu, nếu cô muốn khối vải hoàn chỉnh, vậy thì phải đến nhà chúng tôi đổi."
Trương Vân Đóa nhân cơ hội hỏi thăm: "Chị dâu là người Phạm Gia Câu sao?"
Người phụ nữ trẻ tuổi nói: "Đúng vậy, nếu không phải người của đại đội chúng tôi, khi dọn máy móc bày sạp sẽ khá phiền toái. Hai vị nữ đồng chí, các cô muốn đổi vải và tất không?" Nói xong, cô ta nhìn trái nhìn phải một chút, nhỏ giọng nói: "Giao dịch dễ thương lượng."
Đúng là Vu Tiếu muốn mua vải bông để làm mấy chiếc áo ngực và áo hai dây, áo ngực ở niên đại này không có phần nâng và bọt biển, nhưng mà cơ thể này của cô phát dục không tốt lắm, tất nhiên là tuổi cũng nhỏ, cho nên áo ngực có đệm hay không cũng không sao, dù sao cũng không bị chảy xệ.