Chương 167:
Chương 167:Chương 167:
Vu Tiếu bỏ rong biển khô và tảo tía khô vào trong gùi, sau đó đưa hai tấm phiếu điểm tâm nửa ký cho bà ấy. Cô lại nói thêm: "Bà ơi, thịt ngao này đổi như thế nào?"
Bà ấy nói: "Cái này phải đổi bằng phiếu đường, tôi không cần phiếu điểm tâm nữa. Phiếu đường nửa ký đổi nửa cân thịt ngao khô, có được không?" Thịt ngạo như thế nào thì cũng là thịt, cho nên thịt ngao khô không rẻ. Tất nhiên cũng không thể so sánh với thịt heo.
Vu Tiếu nói: "Được ạ, có thể đổi thêm mấy ký không ạ?"
Chủ sạp hàng nghe vậy, trong lòng lập tức vui vẻ, nhưng mà: "Ở chỗ này của tôi cũng không có nhiều, ước chừng chỉ có hơn hai ký, nếu cháu đổi nhiều, tính cháu hai ký thôi, cháu đưa phiếu đường hai ký là đủ, có được không?"
Vu Tiếu nói: "Tất nhiên là được, cảm ơn bà, của bà đây ạ, bốn tấm phiếu đường nửa ký." Vu Tiếu thấy trao đổi như vậy rất hợp lý, bởi vì một tấm phiếu xe đạp của cô cũng chỉ được 10 điểm thiện cảm, nhưng mà có thể đổi được một trăm tấm phiếu đường.
Sau khi Vu Tiếu đổi thịt ngao khô, bên cạnh lại có một người phụ nữ gọi: "Nữ đồng chí, nữ đồng chí! Chỗ của tôi có tương cua, cô có muốn đổi không? Khoai tây hoặc là giao bạch* chấm với tương cua ăn rất ngon."
(*Giảo bạch: đồ ăn, củ non của cây niềng. )
Trương Vân Đóa nhìn thu hoạch của Vu Tiếu, cô ta không nghĩ tới Vu Tiếu lại có nhiều phiếu đường như vậy, cô ta không khỏi kéo tay Vu Tiếu: "Tiếu Tiếu, cô có rất nhiều phiếu đường và phiếu vải à? Tôi cũng muốn đổi." Nói rồi lại ghé sát vào tai Vu Tiếu: "Tôi dùng tiền đổi với cô."
Đúng lúc này, lại có một giọng nói truyền đến: "Vợ thằng cả, có ai đổi tương cua không?"
Người phụ nữ nói: "Mẹ tới rồi, còn chưa có người đổi, bây giờ con đang bàn chuyện làm ăn."
Vu Tiếu sửng sốt, giọng nói này... Thím Kha?
Vu Tiếu quay đầu nhìn lại, đúng là bà Kha đi tới, trong tay bà còn xách theo một cái giỏ, trong giỏ còn có vài cái hộp, cũng không biết bên trong là cái gì. Chỉ nghe thấy bà Kha nói: "Vợ thằng cả, tương đậu này đổi một tấm phiếu thịt hoặc một tấm phiếu đường một vại, nếu dùng đậu nành đổi, vậy thì cần một cân đậu nành. Tương thịt này phải hai tấm phiếu thịt hoặc là hai tấm phiếu đường một hộp, nếu bọn họ đổi bằng gạo thì là hai ký rưỡi gạo."
Người phụ nữ kia nói: "Con biết rồi, mẹ."
Trong giỏ ngoại trừ đồ hộp, còn có giày, nhưng mà bà Kha không nhắc đến giày này, đây là thứ mọi người đều biết giá.
Bà Kha dặn dò xong liền rời đi, Vu Tiếu cũng không gọi bà, cô cảm thấy bà rất nhiệt tình lại thích nói chuyện, nếu cô gọi bà, có lễ hai người sẽ phải nói chuyện rất lâu, sẽ ảnh hưởng đến việc trao đổi đồ của bọn họ. Bây giờ cô mới nhớ, thím Kha đã từng nói nhà bà ở đại đội sản xuất Phạm Gia Câu, vậy chờ lát nữa cô sẽ đến nhà thăm hỏi một chút.
Từ khi đồng chí Kha xuất viện, cô chưa từng đến thăm hỏi, sau đó gặp bà Kha ở bưu cục, nói là sẽ đến thăm nhưng mà lại không tới, hôm nay đúng lúc có thể đến.
Vu Tiếu không biết tay nghề của bà Kha như thế nào, cô hỏi bà củ ở sạp hàng hải sản khô: "Bà ơi, tương đậu và tương thịt này ăn có ngon không?"
Người phụ nữ nhà họ Kha ở bên cạnh dĩ nhiên nghe thấy, chặn lại nói: "Nữ đồng chí, tương đậu và tương thịt do mẹ chồng tôi làm chính là hạng nhất, cô cứ yên tâm đổi, nếu mang về không ăn được, chúng tôi sẽ trả lại đồ vật trao đổi với cô." Chị ấy vô cùng tự tin. Đúng là ăn rất ngon, nhưng mà khi mẹ chồng làm tương, chưa bao giờ cho bọn họ ăn, trừ khi lấy đậu nành đổi. Hơn nữa, mẹ chồng cũng không truyền lại tay nghề cho bọn họ, ài...
Người phụ nữ này là con dâu cả của bà Kha, tính ra bà Kha có năm người con trai, không nói đến con trai út, trong bốn người con dâu, bà Kha đối xử với cô con dâu cả này cũng không tệ. Bởi vì ba người con dâu khác đều khó chịu, ở trong mắt bà Kha chỉ thấy bọn họ có một đống tật xấu, mà người con dâu cả này thì khác, chỉ cần có chỗ tốt, chị ấy làm việc rất gọn gàng.