Chương 168:
Chương 168:Chương 168:
Ở Phạm Gia Câu, nhà họ Kha đúng là một gia đình cực phẩm. Đầu tiên, ở niên đại này, không có hộ gia đình nào tách ra ở riêng khi cha mẹ còn sống, nhưng mà nhà họ Kha lại ra ở riêng. Bốn người con trai vừa kết hôn, ngay lập tức ra ở riêng. Ông bà Kha cũng không cần con trai đưa tiền dưỡng lão, cũng không đòi con trai lương thực dưỡng lão. Tất nhiên, đừng nghĩ ra ở riêng sẽ được chia tiền.
Nhưng mà, lúc đó nhà họ Kha cũng không lấy ra nổi tiền để mà chia. Bởi vì sau khi bốn người con trai kết hôn, chi phí thực sự không ít, lúc ấy, Kha Cảnh Dương còn nhỏ, còn chưa đi bộ đội, vẫn đang đọc sách, nói cách khác là anh không thể kiếm tiền, cho nên trước đây nhà họ Kha rất nghèo, bởi vì đông con.
Đối xử bình đẳng như vậy, bốn người con trai ra ở riêng cũng không thể nói được gì. Nhưng mà, bốn người con dâu lại khá vui vẻ, có thể làm chủ gia đình, có ai mà không vui? Hơn nữa, tiền học và tiền lấy vợ của chú em chồng cũng không cần bọn họ phụ trách, mấy người con dâu lại càng vui mừng.
Nhưng mà vui vẻ chưa được bao lâu, trong lòng đã chua lòm#, bởi vì chú em chồng học rất giỏi, tốt nghiệp trường quân đội xong lập tức nhập ngũ. Nếu lúc đó còn chưa ở riêng, bọn họ có thể chiếm được không ít thứ tốt. Nhưng mà dù trong lòng chua lòm, bọn họ cũng không hối hận vì ở riêng. Bởi vì chiếm được bao nhiêu thứ tốt cũng không bằng được làm chủ gia đình. Vả lại, cho dù ở riêng thì vẫn có thể chiếm được thứ tốt, không phải vẫn có đám nhỏ ở đây sao? Cho nên mỗi lần Kha Cảnh Dương gửi bưu phẩm về, bọn họ đều để bọn họ đến nhà ông bà nội.
(#Ghen tị. )
Nhưng mà.. Bọn họ đã coi thường mẹ chồng rồi! Lời của bà Kha chính là, cháu trai cháu gái là do các cô sinh, các cô tự mình phụ trách, bà chỉ phụ trách nuôi con trai trưởng thành, cháu trai cháu gái không phải trách nhiệm của bà.
Đây là điểm cực phẩm thứ nhất của bà Kha.
Điểm cực phẩm thứ hai chính là bà Kha nói phải tìm cho con trai út một người vợ ở trong thành. Nhưng mà, nhân duyên của bà Kha ở trong thôn vẫn rất tốt, tuy tính cách kỳ lạ, không quá thương cháu trai cháu gái, nhưng lại không ảnh hưởng đến quan hệ với mọi người xung quanh.
Bà cụ ở sạp hàng đổi hải sản khô cũng nói: "Đúng là Phạm Bảo Lan này làm tương đậu và tương thịt rất ngon, nhưng mà đắt. Mỗi lần bà ấy làm, mùi hương đó, tôi ngửi thôi cũng đã chảy nước miếng." Phạm Bảo Lan là tên của bà Kha.
Nhà họ Kha là gia đình chạy nạn đến đại đội sản xuất Phạm Gia Câu, ông cụ Kha có hai người con trai, con trai nhỏ cưới Phạm Bảo Loan, sau đó dựa theo quy củ ở nơi này, chia nhà và ở cùng con trai út. Tất nhiên, quy củ cũng không phải vật chết, dù sao không phải ai cũng thích con trai út.
Người phụ nữ trẻ tuổi ở sạp hàng đổi tất và vải cũng nói: "Thím Bảo Lan làm tương đậu và tương thịt đúng là rất ngon, nghe nói đây là mẹ của thím Bảo Lan truyền lại."
Vu Tiếu cũng không biết bọn họ nói thật hay giả, bà cụ Tống cũng biết làm tương thịt, mùi vị cũng rất ngon, cô cũng không định thay đổi.
"Tôi muốn một vại tương đậu và một vại tương thịt"
"Tôi cũng muốn một vại tương đậu và một vại tương thịt."
Hai nữ đồng chí cùng đi đến trước sạp hàng của chị dâu cả Kha, mở miệng nói.
"Thanh niên Kim, thanh niên Lâm." Vu Tiếu ở bên cạnh gọi. Hoá ra người đến là Kim Linh và Lâm Ai Dao.
Bởi vì Vu Tiếu và Trương Vân Đóa đang đợi vải bông, cho nên không đứng trước sạp của chị dâu cả Kha, vì vậy Kim Linh và Lâm Ái Dao không nhìn thấy các cô, cũng vì vậy nên vừa rồi bà Kha không nhìn thấy Vu Tiếu.
Kim Linh và Lâm Ái Dao cũng nhìn thấy Vu Tiếu và Trương Vân Đóa, Lâm Ái Dao nói: "Thanh niên Vu, các cô đổi được gì rồi? Chúng tôi đến đổi tương đậu và tương thịt, tương đậu và tương thịt nhà này ăn rất ngon." Là một thanh niên trí thức xuống nông thôn có hai năm kinh nghiệm, Lâm Ái Dao rất quen thuộc họp chợ, cũng không phải lần đầu tiên đến đây đổi tương đậu và tương thịt.