Chương 169:
Chương 169:Chương 169:
Tương thịt đắt là bình thường, bởi vì thịt đắt. Nhưng mà tương đậu đắt, thứ nhất là vì bỏ đầu mỡ, thứ hai là giá đậu nành không rẻ. Đậu nành có thể ép dầu, cũng là nguyên liệu chính để làm đậu hũ, cho nên đậu nành không rẻ.
Lâm Ái Dao và Kim Linh lấy ra nửa ký đậu nành và hai ký rưỡi gạo từ trong gùi, đổi một vại tương đậu và một vại tương thịt. Tương đậu và tương thịt này rất mặn, khi nấu cơm chỉ cần múc một chút bỏ vào trong bát, sau đó đổ thêm nước hoặc là thêm những thứ khác, cho vào nồi hấp, có thể ăn được một tháng.
Vu Tiếu nói: "Tôi đổi tất, còn có hải sản khô nữa."
Lâm Ái Dao nói: "Vậy cô đổi thêm cả tương này nữa đi, vừa thơm vừa ngon, lần nào tôi đến cũng đổi." Nhưng mà trước khi đổi, cô ta đều chuẩn bị đồ trước ở Ao Tử Sơn, gạo và đậu nành này chính là mua của người dân ở Ao Tử Sơn.
Vu Tiếu lắc đầu: "Tôi không đổi đâu, bà cụ Tống cũng biết làm tương thịt, ăn rất ngon, trở về bảo bà cụ Tống làm là được." Với lại cô cũng không mang đậu nành và gạo, nếu dùng phiếu thì cô cũng không có nhiều phiếu thịt. Còn một nguyên nhân khác là một vại này phải ăn rất lâu mới hết, cô sợ bị hỏng.
Lâm Ái Dao nghe vậy, nói: "Cũng đúng, tay nghề của bà cụ Tống rất tốt." "Nữ đồng chí, vải bông đến rồi, của cô đây." Người phụ nữ trẻ tuổi nhận lấy vải bông từ con gái mình.
Vu Tiếu nhận vải bông: "Vân Đóa, vải bông và tất này đặt ở gùi của cô có được không? Gùi của tôi có hải sản khô, sợ sẽ có mùi."
Trương Vân Đoá thoải mái nói: "Tất nhiên là được."
Lúc này Kim Linh cũng đi tới, xem vải bông và tất trên sạp hàng, ánh mắt cô ta sáng lên. Là một người hiện đại, cô ta cũng thích những thứ làm từ vải bông: "Chị dâu, tôi cũng muốn đổi vải bông và tất này, có thể dùng gạo đổi không?" Cô ta chỉ có gạo, nhưng mà cũng không nhiều lắm, bởi vì gạo nặng nên không cõng được nhiều. Cô ta suy nghĩ một chút rồi đi đến bên cạnh người phụ nữ trẻ tuổi, nói nhỏ bên tai: "Chị dâu, có thể dùng tiền đổi không?”
Người phụ nữ gật đầu: "Vải ở nhà, để con gái tôi mang cô đi đổi." Để vải ở nhà chính là vì lấy cớ để đổi bằng tiền, ở nhà đổi tiền tiện hơn.
Kim Linh và Lâm Ái Dao đi đến nhà người phụ nữ đó, Vu Tiếu và Trương Vân Đóa tiếp tục đi đổi đồ.
"Chỗ này có dây buộc tóc." Trương Vân Đóa tìm thấy dây buộc tóc, nói với Vu Tiếu: "Dây buộc tóc này đẹp thật!"
Thật ra dây buộc tóc này làm từ dây thun và sợi len. Nếu buộc tóc trực tiếp bằng dây thun, tóc se bị quấn vào dây thun, rất đau. Nhưng nếu có thêm sợi len sẽ không đau nữa. Sợi len quấn vòng quanh dây thun, khi buộc tóc sẽ không đau. Tuy rằng nhìn và nghe rất đơn giản, nhưng mà khi làm dây buộc tóc này thì không đơn giản như vậy, bởi vì sợi len không dễ xử lý, nhất là phải quấn đẹp.
Quan trọng hơn là sợi len có rất nhiều màu, có thể làm ra dây buộc tóc với nhiều màu sắc khác nhau.
Ngoài ra, trên một số dây buộc tóc còn có vải vụn trang trí, có vải vụn làm thành nơ con bướm, có vải vụn làm thành đóa hoa, có cái thì thêu hoa văn.
Chính vì có trí tuệ của con người, cho nên thế giới mới có thể càng ngày càng phát triển.
Trương Vân Đóa cầm lấy mấy sợi dây buộc tóc: "Tiếu Tiếu, cô thích màu gì?" Cô ta chọn màu đỏ, và hai cái dùng vải vụn làm thành nơ con bướm.
Vu Tiếu thích sạch sẽ, cô chọn dây buộc tóc màu đen, còn chọn một cái nơ con bướm màu xám, rất hợp với màu sắc quần áo ở thời đại này: "Tôi chọn cái này đi, cái này đổi như thế nào vậy?"
Chủ sạp hàng nhẹ nhàng nói: "Dây buộc tóc len hai xu một cái, có nơ con bướm là ba xu một cái."
Vu Tiếu nghe vậy, trực tiếp chọn bảy sợi dây buộc tóc màu đen và hai dây buộc tóc có nơ con bướm màu xám: "Tổng cộng là hai hào, đưa như thế nào?"
Người phụ nữ kéo bé gái ở bên cạnh: "Đi cùng con bé đến nhà tôi đổi." Đây là chỗ tốt của người bản địa, nhà ở đây, trao đổi riêng có thể về nhà thực hiện.