Chương 190:
Chương 190:Chương 190:
Bà cụ Tống nhìn Vu Tiếu, sau đó bật cười: "Cháu là một cô gái thông minh, nếu cháu đã có tính toán, bà không hỏi nhiều nữa, nhưng mà cháu cũng đừng sợ gây chuyện, tính ra hai chúng ta cũng có duyên, nếu muốn cãi nhau, bà vẫn đứng về phía cháu." Bà là một bà già ở nông thôn, bản lĩnh khác thì không có, chứ cãi nhau cũng là nghề của bà.
Vu Tiếu nói: "Bà yên tâm đi ạ, chúng ta đều là phần tử trí thức, sao có thể cãi nhau với người ta như vậy? Hơn nữa, nhà cháu là gia đình quân nhân, là gia đình liệt sĩ, cha của cháu hy sinh vì đất nước, chính phủ sẽ không để cháu bị người khác vu oan hãm hại như vậy."
Bà cụ Tống kinh ngạc: "Thanh niên Vu là người nhà quân nhân à?" Không có ai biết chuyện này, không ngờ thanh niên Vu còn có xuất thân như vậy, đúng là không thể đoán được. Phải biết rằng Ao Tử Sơn của bọn họ còn không có quân nhân, mặc dù đại đội trưởng là cách mạng lão thành, nhưng mà tính ra thì đại đội trưởng cũng không phải cách mạng lão thành thực sự, mà là do năm đó ông ấy từng đánh lũ giặc cướp nước khi bọn chúng tới Ao Tử Sơn mà thôi, nhưng mà ở trong lòng mọi người, ông ấy chính là nhà cách mạng lão thành, là anh hùng. Còn thanh niên Vu chính là gia đình quân nhân, cha của cô là quân nhân, đó chính là người tài giỏi hơn cả đại đội trưởng. Vu Tiếu lộ ra vẻ bi thương: "Cha của cháu đã qua đời rồi." Cô biết rõ, tất cả mọi người đều đồng tình với kê yếu, những lúc cần thiết, sự yếu đuối chính là vũ khí lợi hại nhất của một người.
Bà cụ Tống vốn đã có ấn tượng rất tốt với Vu Tiếu, bây giờ nghe cô nói như thế, bà lại càng đau lòng cho cô.
Nhậm Sóc đang ăn cơm, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Vu Tiếu: "Vậy, kế tiếp cô định làm như thế nào?"
Vu Tiếu cũng không giấu giếm, trong tiểu thuyết, Nhậm Sóc là một người rất thông minh, bây giờ bọn họ cũng coi như là bạn, thêm một người quan tâm chuyện này cũng có không ảnh hưởng xấu đối với cô: "Tôi định chờ đối phương lộ đuôi cáo rồi mới hành động, tôi cũng không tin là không bắt được kẻ đó."
Nhậm Sóc nói: "Cũng có thể, vẫn là cô thông mỉnh."
Vu Tiếu nói: "Dĩ nhiên rồi." Mặc dù... Cô là học tra.
Nhậm Sóc nhìn cô, khóe miệng hơi cong, nở một nụ cười.
Từ sau hôm đi giặt quần áo và cãi nhau với mấy người phụ nữ trong thôn, mấy ngày sau Vu Tiếu đều không đi giặt quần áo, cũng không đi lại ở bên ngoài. Sáng sớm hôm đó, Vu Tiếu vẫn còn đang ngủ, cô nghe thấy tiếng gọi của Lâm Ái Dao: "Thanh niên Vu, thư của cô."
Vu Tiếu ra mở cửa phòng: "Mới sáng sớm mà người đưa thư đã đến đưa thư rồi sao?" Thư của cô, không phải nhà họ Vu gửi thì chính là Châu Mật Hồng ở thủ đô gửi, nhưng nếu là Châu Mật Hồng gửi thì sẽ không chỉ có một phong thư, cho nên chắc hẳn là nhà họ Vu.
Lâm Ái Dao nói: "Không phải, không thấy người đưa thư, lúc tôi ra ngoài thì thấy có một phong thư ở cửa. Cô nhìn xem, chỗ này viết gửi cho Vu Tiếu."
Vu Tiếu nhận bức thư, nói: "Cảm ơn." Cô nhìn bức thư, không có tem, ba chữ gửi Vu Tiếu cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn chữ này là biết trình độ học vấn của người viết thư không cao, nhiều lắm là đi học được vài năm, có khi còn chưa học xong tiểu học.
Vu Tiếu lấy thư ra, bên trong có một tờ giấy, trên đó chỉ viết mấy dòng:
Tôi biết người đầu tiên tung tin đồn là ai, tám giờ tối ngày mai, gặp ở chỗ giặt quần áo bên cạnh hồ chứa nước nhỏ, tôi sẽ nói cho cô tên của đối phương, tôi không muốn bị người khác hiểu làm, cho nên cô chỉ được tới một mình.
Chữ này và chữ bên ngoài bức thư là cùng một người viết, bởi vì chữ viết liêu xiêu giống nhau. Vu Tiếu cũng không đoán người kia là ai, nhưng mà cô biết, người này chắc chắn là người đứng sau tung tin đồn về cô. Nếu hắn ta không phải là người tung tin đồn và thật lòng muốn nói cho cho cô biết người đó là ai, vậy thì không cần hẹn vào tám giờ tối ngày mai, trực tiếp viết trong thư là được. Không phải như vậy sẽ càng bảo mật hơn sao?